Đây là  đầu tiên Trinh Hoa lấy  phận thị vệ để đến nhà , dù  trong lòng  cũng cực kỳ vui vẻ.
 
Tố Tâm nâng váy áo rảo bước nhanh  trong phòng  nhỏ giọng gọi: “Trinh An!”
 
Trinh An  hề  nhạo giống như nàng tưởng, ngược  tỷ  còn rối rắm hơn cả nàng, điều  quả thật  Tố Tâm   nên lời.
 
Trinh An  khổ đáp: “Muội tin , ca ca  đối với  e là   nhất thời, chắc chắn  khi    thị vệ bên cạnh  cũng  khó kìm lòng nổi. Biết rõ chuyện giữa  và Tề công tử,   vẫn lún sâu .”
 
Tố Tâm: “Rồi giờ   đây, đều tại tỷ đó, hiện tại  đẩy   thế nào ?”
 
Trinh An lắc đầu: “Huynh  sẽ  chấp nhận rời khỏi ,  quá hiểu ca ca . Nếu    nhận định chuyện gì là  thể nào  đầu .”
 
Tố Tâm: “Quả đúng là  tỷ hại thảm mà, thật đáng ghét.”
 
Trinh An lôi kéo Tố Tâm  xuống bên cạnh: “Tố Tâm,  là công chúa nhận  yêu thương nhất,  nhiều  chăm chăm lấy lòng  bởi vì sự tồn tại của . Ngay cả   cũng luôn hỏi  nguyên nhân,   đều  rõ vì   đối  với  như .   vẫn cảm thấy trời  an bài  là bằng hữu của ,   với    đối  với  đều là đương nhiên. Tất cả  chuyện  ,  đều cảm thấy là đúng. Ngay cả việc  chán ghét ca ca ,  cảm thấy hẳn là  lý do chính đáng.    là ca ca,   nỡ    đau lòng. Cho nên,   , vì   vô duyên vô cớ chán ghét   như ,   thế nào  mới  thể  ghét   nữa?”
 
Tố Tâm  xong lời , vô cùng chua xót, nhưng vấn đề cuối cùng nàng  thể trả lời. Tố Tâm hít sâu một : “Ta  thể  nguyên nhân .” Tố Tâm nhắm hai mắt  tiếp: “Trinh An, nếu   bởi vì  tỷ tồn tại, ngay cả liếc mắt một cái  cũng    đến . Ta  ghét ,   từng hận  thể dùng ngàn đao vạn kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t . Nói như   lẽ tỷ sẽ cảm thấy đáng sợ, nhưng  thật sự chán ghét . Mà Võ ca ca của  chính là  dù  mất mạng  cũng    hạnh phúc. Thực xin , Trinh An, tỷ  quan trọng đối với ,    lừa tỷ.”
 
Trinh An ôm lấy Tố Tâm: “Ta  ,   đồng ý với   thể cố gắng đừng tổn thương đến   ? Ta cầu xin , Trinh An cầu xin .”
 
Tố Tâm ôm  Trinh An, vẫn gật đầu đồng ý.
 
Trinh Hoa vẫn luôn canh giữ ở cách đó  xa, chờ tới lúc hai   ,  liếc mắt một cái liền chăm chú   Tố Tâm một cách thâm tình. Lần đầu tiên Tố Tâm nghi ngờ   thật sự giống như kiếp  , bằng  thì những nỗi đau khổ mà  trải qua là cái gì đây? Đáng tiếc sự khoan dung nhất mà nàng  thể , cũng chỉ là vờ như  thấy.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-ta-khong-con-muon-co-doc/chuong-17.html.]
Hộ Quốc công giữ Tố Tâm ở  ăn cơm, Tố Tâm suy nghĩ  đồng ý. Trinh Hoa vốn vô cùng vui vẻ, thật lâu    từng   cùng bàn ăn cơm với công chúa.  , một lúc lâu  đó Tề Văn Võ  chạy tới đón nàng.
 
Trinh Hoa mất mát  Tề Văn Võ mang Tố Tâm dần rời xa khỏi , trong lòng lưu luyến  dứt. Trinh An   nên an ủi  thế nào, chỉ chờ khi bóng dáng Tố Tâm khuất hẳn, mới gọi Trinh Hoa: “Ca,  trong viện  một chút nhé.”
 
Trinh Hoa  theo nàng  đến đình hóng gió   xuống: “Chuyện gì ?”
 
Trinh An nghĩ một lúc mới  với Trinh Hoa: “Ca, trăng đêm nay còn  hơn hôm qua.”
 
Trinh Hoa ngẩng đầu: “ , ánh trăng thực .”
 
Trinh An : “Hôm nay   chuyện phiếm cùng Tố Tâm, còn  đến .”
 
Trinh Hoa  về phía Trinh An, bất giác tỏ  nỗi chờ mong. Trinh An căng da đầu, cố  chuyện một cách bình thường nhất: “Chúng  đều cảm thấy   một thị vệ bình thường thật sự là quá thiệt thòi cho ,    đề bạt   thống lĩnh thị vệ.”
 
Trinh Hoa lắc đầu: “Không cần,  như bây giờ là  . Trinh An,     công chúa  thành kiến với   ,   nguyên nhân là gì ?”
 
Trinh An giật  nuốt nước bọt  vội vàng lắc đầu: “Không ,   .” Thật sự giật cả , nàng  căn bản  nghĩ tới Trinh Hoa yêu thích Tố Tâm đến mức nào mà   thể chủ động hỏi  câu như , đây còn là vị  trưởng cao quý  dính khói lửa phàm tục của  ?
 
Trinh Hoa thở dài: “Như , còn  chuyện gì ?”
 
Trinh An lắc đầu.
 
Trinh Hoa  dậy: “Ngàn vạn đừng để công chúa điều  . Muội nghỉ ngơi sớm chút nhé.”
 
Trinh An liên tục gật đầu.