Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Hoàng thượng thở dài, mấy hắc y nhân tràn lên bao vây từ phía  long sàng, ẩn náu lâu như  mà    phát hiện. Ngoài cửa   tiếng động, thị vệ cũng đều xông , bao vây quanh bọn họ, ngay cả một cơ hội động thủ cũng  cho .
 
Nhị hoàng tử  khổ như đang tự giễu: “Hóa  phụ hoàng  sớm   sẽ  như , cuối cùng nhi thần cũng  cúi đầu chịu thua  phụ hoàng.”
 
Hoàng thượng  : “Không , Tố Tâm  chuẩn   nhiều năm cho hôm nay, phụ hoàng   con bé  chuyện  từ .  phụ hoàng cũng  hổ thẹn với con, con  đúng, phụ hoàng vẫn là thiên vị con của Linh Nhi, bằng  vì  Tố Tâm  thể  hết cho   bất cứ chuyện gì, đối đãi với  như một  cha bình thường. Còn trong mắt các con trẫm chỉ là hoàng đế mà   phụ . Đi xuống cả , trẫm  chút mệt mỏi .”
 
Thế cục bên ngoài cũng   khống chế , Tề Văn Võ cùng Tố Tâm  đến  mặt nhị hoàng tử. Tố Tâm  ngừng thở hổn hển, đám  xung quanh nhị hoàng tử  lượt  kéo  ngoài từng : “Mấy   trảm lập quyết, bắt giam những kẻ khác , còn nhị hoàng tử mời ngươi  về tẩm cung, chuyện khác chờ ngày mai đích  thái tử quyết định.”
 
Từng tiếng hô to vang dội: “Tuân lệnh.” Nói xong, từng  rời khỏi,  thứ kết thúc, Tố Tâm  quỳ gối  mặt đất, một bàn tay vỗ nhẹ lên ngực, thở dốc từng hồi.
 
Tề Văn Võ nhanh chóng  xổm xuống  mặt nàng, nâng đỡ  thể lung lay sắp đổ của nàng lên  từ từ ôm   dậy.
 
Tề Văn Võ  ngừng : “Đã kết thúc , Tố Tâm, tất cả  kết thúc.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-ta-khong-con-muon-co-doc/chuong-21.html.]
Tố Tâm ngất xỉu trong lòng Tề Văn Võ, bên cạnh chỉ  Tiểu Đao và Tiểu Kiếm, Tề Văn Võ hét lên: “Tìm thái y.” Nói xong  vội vàng bế Tố Tâm lên chạy về phía Đình Hiên cung.
Trước khi thái y đến, Tố Tâm  tỉnh ,  thấy Võ ca ca đang  bên mép giường  chằm chằm , nàng duỗi tay ôm cổ .
 
Tề Văn Võ hỏi nàng: “Là mấy   ?”
 
Tố Tâm gật đầu: “Lúc  nhị hoàng  tự tay c.h.é.m đầu bọn họ, nhị hoàng  chỉ  ngôi vị hoàng đế thôi.”
 
Mãi đến khi hai  đều tê cứng mới buông  , Tiểu Kiếm mời thái y  cửa.
 
Không  gì nghiêm trọng, chỉ kê hai thang thuốc an thần. Một đêm  Tố Tâm  rời khỏi Đình Hiên cung, hai  trò chuyện suốt một đêm. Mãi đến sáng sớm Hoằng Nhi cùng Trinh Hoa  theo phía  bước  Đình Hiên cung, bởi vì một câu của Tố Tâm, Trinh Hoa  một đêm ngoài cửa cung thái tử.
 
Hoằng Nhi khí phách hiên ngang   mặt Tố Tâm, nàng tiến lên ôm lấy Hoằng Nhi: “Hoằng Nhi cuối cùng cũng trưởng thành .” Kiếp   lúc   xâm phạm Hoằng Nhi   vọt tới bên  , nhưng  chỉ là một đứa bé mười tuổi. Lúc đó chức trách của Trinh Hoa chính là bảo hộ thái tử, bản   liền trơ mắt  Tố Tâm  mấy kẻ tặc tử ấn xuống mặt đất, cũng ép buộc Thái Tử   tỷ tỷ  chịu thống khổ. Kể từ hôm đó thái tử chẳng những  kiên cường hơn mà ngược  càng thêm yếu đuối, thậm chí  còn   gặp Tố Tâm. Hắn thống hận bản     gì cả, như   còn  thái tử để mà chi.
 
Cho nên kiếp , Tố Tâm  với Trinh Hoa: “Ngươi  bảo vệ Thái Tử , ngươi bảo vệ thái tử là  yên tâm nhất.” Nghe câu   Trinh Hoa  vui vẻ, đương nhiên    tại  Tố Tâm yên tâm về , mặc dù  càng  bảo vệ bên cạnh Tố Tâm cả đời  hơn.