Ta  chằm chằm nam nhân  mắt,   giận mà uy,  môi nở nụ  bất đắc dĩ, ánh mắt ôn hòa chứa đựng sự quan tâm và nuông chiều. 
Không      bao   Vân quý phi bằng ánh mắt như . 
Quả nhiên, với sự tâm cơ thâm trầm và lạnh lùng ,  mới xứng đáng  Hoàng đế.
Thấy  mãi   lời nào, Hoàng đế mỉm  hỏi: "Hoàng hậu đang nhớ Sùng nhi ?"
Sùng nhi? Là đứa bé c.h.ế.t trong bụng  ?
Ta đột nhiên thấy bực bội, tại    che giấu cho nguyên chủ chứ? 
Đâu   cầu xin xuyên  đến đây.
Ta phá lên , mặc kệ tất cả: "Thực  Hoàng hậu của   c.h.ế.t khi sinh nở ,  chỉ là một hồn ma vất vưởng vô tình nhập   xác ."
Hoàng đế sững sờ, chau mày, quát lớn: "Lý Triều Ca, đừng  ăn  hàm hồ nữa!"
Thấy Hoàng thượng nổi giận,  càng  nước lấn tới,  phắt dậy  giường, một chân dẫm lên thành giường, giơ tay hô lớn: "Sẽ  một ngày, vương triều phong kiến mục nát   lật đổ, khi cờ đỏ bay lên, ánh sáng của tự do dân chủ sẽ tràn ngập khắp chốn hoàng cung..."
"Ngông cuồng!" Hoàng đế mắng  một câu, n.g.ự.c phập phồng,  mặt lộ rõ vẻ tức giận cùng một tia nghi hoặc.
Ta mỉm  tự mãn, cơn trầm cảm lâu ngày  qua. 
“Khách sạn” lãnh cung cộng với “gói” c.h.ặ.t đ.ầ.u đang vẫy tay chào  một cách nồng nhiệt.
"Rốt cuộc nàng   gì?" Có lẽ chủ đề của  quá mức   thời đại, nên Hoàng đế dường như   tức giận vì mất hết tôn nghiêm, mà nhiều hơn là sự kinh ngạc khó hiểu.
Ta cúi   thẳng  hoàng đế, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc  từng chữ một: “Ta chỉ  chết.
Hoàng đế trừng mắt    chớp,  thậm chí còn thấy cả gân xanh  thái dương  giật giật.
Thế nhưng   đột nhiên nhắm mắt , thả lỏng  : "Hoàng hậu bệnh nặng mới khỏi, nên nghỉ ngơi cho khỏe. Trẫm còn  chút việc  xử lý."
Lần  đến lượt  ngây , trơ mắt  hoàng đế phất tay áo bỏ . 
Trước khi ,  còn ân cần tự tay đốt hương an thần của Thái y giả.
Ta  gọi hoàng đế , nhưng chẳng  nên  gì. 
Chẳng lẽ còn lời nào đại nghịch bất đạo hơn những lời   ?
Đêm đó,  trằn trọc mãi  ngủ , bỗng nhiên nghĩ  một câu còn  c.h.ế.t hơn.
Ngày mai sẽ  với hoàng đế là    trong chuyện phòng the, ừ.
Do đêm qua mất ngủ,  ngủ một mạch đến tận khi mặt trời lên cao. 
Ta vốn là một Hoàng hậu thường xuyên  tĩnh dưỡng, nên các cung nữ cũng  lấy  lạ,  phiên  canh giữ nhưng chẳng ai dám đánh thức .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-ta-van-mot-long-muon-chet/chuong-11.html.]
Nghĩ đến việc hôm nay  thể tìm đến cái chết,  bỗng cảm thấy sảng khoái lạ thường. 
Duỗi  một cái thật dài,  đầu  thì kinh ngạc thấy cung nữ Barbie mặc một  trắng toát quỳ  sàn.
"Sao ngươi  ăn mặc như ?" Chẳng lẽ Hoàng đế nghĩ thông suốt   ban c.h.ế.t cho ?
"Bẩm Nương nương, Hoàng thượng băng hà  giờ Thìn  ạ. Xin Nương nương nén bi thương!"
Giọng  run rẩy của cung nữ như tiếng sét ngang tai, khiến  choáng váng. 
Ta thậm chí còn nảy  một ý nghĩ hoang đường: Chẳng lẽ Hoàng đế   chọc tức đến chết?
“Nương nương, nô tỳ hầu hạ   y phục, các đại thần đang ở tiền điện chờ  chủ trì tang lễ ạ."
Ta lúc  mới  hồn: "Hoàng thượng   đột ngột băng hà?"
Cung nữ ấp úng: "Vài vị thái y cùng chẩn đoán nhưng  phát hiện  bệnh gì, chỉ cho rằng Bệ hạ lúc đang ngủ say đột nhiên phát bệnh tim,  thể cứu chữa."
Nhìn bộ dạng luống cuống của cung nữ,  âm thầm thở phào nhẹ nhõm. 
Hoàng hậu hẳn là   năng lực một tay che trời ám hại Hoàng thượng  nhỉ?
Chắc ?
Chỉ cần sống đủ lâu, ngay cả tang lễ của Hoàng đế cũng  thể đuổi kịp.
Tang lễ thật dài dòng và rườm rà, khắp nơi đều là vẻ đau buồn giả tạo, khiến  mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cuối cùng cũng đến mục cuối cùng,   cùng hướng về phía  để  tuyên  di chiếu.
Sau khi thái giám cầm thánh chỉ vàng hô "Phụng thiên thừa vận",  trở thành  duy nhất  ngoài thái giám, những  khác dường như   ý kiến gì về điều .
Đoạn văn ngôn dài dòng khiến   mà buồn ngủ, may mà chỗ quan trọng  vẫn  rõ: "Lập Tam hoàng tử Triệu Thừa Trạch  Thái tử."
Chiếu thư  xong, các đại thần xôn xao bàn tán. 
Ta lắng tai , thì  phần lớn đều ngạc nhiên vì   chọn  Thái tử  là Tam hoàng tử vốn   sủng ái. 
Vì  ai  chiếu thư    khi nào, nên nghi ngờ nổi lên khắp nơi.
Mấy phi tần trẻ  bên cạnh  lóc thảm thiết, khiến  thấy thật ồn ào. 
Chẳng lẽ họ yêu thích Hoàng đế đến  ?
Khoan ! Họ đang  cho bản  thì ?
Nhìn họ  vẻ  từng sinh nở, mà thời xưa hình như  tục tuẫn táng phi tần.
Ta dần kiên định, phất tay  hiệu cho   im lặng   lớn: "Bản cung cảm niệm thánh ân của Tiên đế, quyết định chôn theo Tiên đế."