Dụ vương đắm chìm trong việc  là cứu tinh của , căn bản  để ý đến Thẩm Nguyệt Thư, chỉ là kích động  , ngữ khí dịu dàng: “Vãn Vãn, hôm đó nàng  từ mà biệt,  nghĩ tới là  tới kinh thành."
"Nàng , chúng  cuối cùng chỉ là hữu duyên vô phận, nhưng bây giờ xem , nàng và    duyên phận  sâu, nhất định là  cùng  chung sống."
Dụ vương kích động cầm tay của ,  vụng trộm  dáng vẻ kinh ngạc của Thẩm Nguyệt Thư, trong lòng thoải mái cực kỳ.
Nàng  nắm  ở trong lòng bàn tay, nếu  chỉ là một thị  bình thường, Dụ vương đối với  tình cảm  sâu,  thoát  việc  Thẩm Nguyệt Thư ức hiếp.
 bây giờ thì    .
Ta chỉ là yên lặng rơi lệ, cũng  đáp , Dụ vương thấy  thương tâm, ngữ khí cũng càng thêm ôn nhu: “Vãn Vãn, đây là thế nào?"
Thẩm Nguyệt Thư ở một bên nắm chặt chiếc khăn trong tay, nét mặt miễn cưỡng: "Vương gia, Trí Vãn là tiểu  của thần , thần  nhớ nhung  nhà, cố ý  một lá thư xin để tiểu  đến kinh thành, nhưng  ngờ, tiểu   mà     hổ, câu dẫn vương gia..."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Dụ vương  xong, sắc mặt  phần lạnh nhạt. Khi đó,   đưa  về kinh thành, nhưng  , vận mệnh của   thể tự quyết định. Dụ Vương lén lút hỏi Nguyệt Nha, và theo chỉ thị của , Nguyệt Nha đương nhiên sẽ  cho   rằng   thể tự  quyết định.
Lúc  dược tính trong    hết, tinh thần trở nên minh mẫn, tự nhiên cũng hiểu  trong   sự tình ẩn khuất,  Thẩm Nguyệt Thư bằng sắc mặt   cho lắm, nếu   bận tâm đến đứa bé trong bụng Thẩm Nguyệt Thư, chỉ sợ sẽ  để yên chuyện này.
"Ta cùng Vãn Vãn sớm  quen ,  vốn  mang Vãn Vãn về phủ, nhưng nàng  đồng ý, bây giờ vẫn nên cảm ơn Vương phi."
Thẩm Nguyệt Thư   như thế, sắc mặt tái nhợt khó coi, lời  của Dụ vương, rõ ràng là   tất cả  chuyện.
Nàng  siết chặt khăn tay trong tay, gần như sắp vặn nát, nhưng vẫn  :
"Vương gia quá lời, nếu vương gia  sớm  ý đối với  ,  ngại nạp  ..."
"Không." 
Dụ vương khoát tay ngắt lời nàng , thâm tình  qua , đáy mắt tràn ngập ý : "Vãn Vãn    ,  sẽ  gặp Hoàng thượng xin chỉ, lập Vãn Vãn  Trắc Phi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-thanh-trac-phi/chuong-3.html.]
Ta ngẩng đầu,  chằm chằm  Dụ vương, trong mắt là sự ngạc nhiên, cảm kích và vui sướng.
Lúc ,  mới nhận  Thẩm Nguyệt Thư vẫn đang  bên cạnh, cơ thể   khỏi run lên một chút,  cúi đầu, nước mắt rơi xuống, ướt đẫm mu bàn tay của Dụ vương:
"Không, Vãn Vãn  phận hèn mọn,  xứng  Trắc Phi của vương gia."
Thẩm Nguyệt Thư  khỏi nhẹ nhàng thở : "Vương gia, tiểu  của thần  chỉ là thứ nữ,   thất của vương gia  là trèo cao. Trắc Phi? Thật sự là  hợp quy củ."
Dụ vương giận đến tái mặt, cũng  trả lời Thẩm Nguyệt Thư, chỉ là ngữ khí lạnh lùng: "Vương phi  thai, nên chú ý an thai, những sự tình   cần Vương phi quan tâm."
Thẩm Nguyệt Thư còn   gì đó, nhưng Dụ vương  nàng bằng ánh mắt sắc bén, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến nàng   dám mở miệng thêm nữa.
Sau khi Thẩm Nguyệt Thư rời , Dụ Vương ôm   lòng, đưa tay nhẹ nhàng lau  nước mắt  mặt . Hắn  , đôi mắt đầy sự thương xót và lo sợ:
"Vãn Vãn, may mà nàng    bên ,   dám nghĩ nếu   những sự cố ,  bên cạnh nàng sẽ là một  khác."
"Ngày đó Nguyệt Nha  nàng  thể tự quyết định,  chỉ thấy  đau lòng, nhưng ngàng đột ngột bỏ , giờ nghĩ ,  thật sự sợ hãi."
Ta  trong vòng tay của Dụ Vương, ánh mắt sáng tỏ nhưng giọng   run rẩy dữ dội:
"Nếu  chàng sẽ là  đó,    bỏ chạy? Những ngày qua, nghĩ đến việc kiếp   thể gặp  chàng, Vãn Vãn cảm thấy tim  như  d.a.o cắt.
  chỉ là một thứ nữ thấp kém,  thể bảo vệ di nương, đành   theo lời của mẫu  và tỷ tỷ."
Ta nhẹ nhàng ngẩng đầu, cố gắng kiềm chế  để tiếng nấc bật , nhưng nước mắt vẫn  thể ngừng rơi:
"May mà trời thương xót,  và vương gia còn  thể gặp . Vãn Vãn  hài lòng ,  dám cầu xin thêm gì."
Ta cúi đầu, đầu dựa  vai Dụ Vương, giọng  như thì thầm:
"Thế  là  , giờ Vãn Vãn  hài lòng..."