Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:07:46
Lượt xem: 85
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Nghiên Vũ và Thạch Cương chia đỡ cha Liễu Liễu giường gạch, đó hai một thuận khí, một rót nước. Nhìn động tác ăn ý của hai , cha Liễu và Liễu trao đổi ánh mắt.
Sau khi Tô Mặc Nhiên bắt mạch cho cha Liễu Liễu , dù tuổi cũng lớn, tức giận quá mức dễ ảnh hưởng đến thể.
Thật may hai cũng đáng ngại, chỉ điều Liễu tức giận đến huyết áp lên cao đầu váng mắt hoa, Tô Mặc Nhiên đề nghị bà xuống nghỉ ngơi một chút, định tâm tình. Cha Liễu cũng tức giận công tâm, khí tức uất ức tích tụ nơi ngực, thời gian dài sẽ nội thương, cô kê chút thuốc an tâm tĩnh khí điều trị cho ông.
"Chị Nghiên Vũ, hôm nay cám ơn chị, em rõ chị vì em nên mới cãi vã với bọn họ, bằng ..."
"Chuyện liên quan đến em." Liễu Nghiên Vũ ngắt lời Tô Mặc Nhiên.
"Chị sớm ưa hành vi cô luôn ở lưng khác, em cô em, em..." Liễu Nghiên Vũ nghĩ tới điều gì ngượng mở miệng, nghĩ tới cũng đỏ mặt.
"Cô gì em ?"
"Cô giáo viên Trương sở đĩ đề cử em giáo viên là bởi vì... Bởi vì em cùng với ông , cùng với ông , cái ..." Da mặt Liễu Nghiên Vũ mỏng, ngượng ngùng mặt nhiều như .
"Hừ." Sắc mặt Tô Mặc Nhiên trầm xuống, ngờ tư tưởng của Ngô Mẫn tân tiến như , lúc thể nghĩ đến quy tắc ngầm? Mụ, nội, nó, bẩn thỉu liền nghĩ khác cũng xa như .
Thật sự cho rằng cô ban đầu vì Vương lão tam cầu hôn Liễu Nghiên Vũ ? Trong do cô đang khích bác . Cô tận mắt thấy Ngô Mẫn và Vương lão nhị từ trong ruộng bắp một một , chỉ tư thế bộ của cô cũng mới XX, Vương lão nhị là trai ruột của Vương lão tam. Xem cô cho Ngô Mẫn trừng phạt còn quá nhẹ, trong mắt Tô Mặc Nhiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Sau khi bắt mạch cho cha Liễu Liễu xong, Tô Mặc Nhiên kéo Tôn Hiểu Mỹ ngoài, lúc gần cho Thạch Cương một ánh mắt "Cố gắng lên".
Chuyện hôm nay xảy quá đột ngột, ai từng nghĩ tới Thạch Cương sẽ , nhưng nếu xảy sẽ luôn luôn đối mặt. Cô và Tôn Hiểu Mỹ dù cũng là ngoài, đây là chuyện nhà hãy để cho chính bọn họ giải quyết.
Bốn ở trong phòng chuyện thật lâu, tính tình Tôn Hiểu Mỹ nôn nóng, m.ô.n.g đ.í.t giống như cắm đinh cũng yên, càng ngừng còn định góc tường, cuối cùng để cho cô khuyên tới khuyên lui mới bỏ chủ ý .
Đợi đến cuối cùng khi Thạch Cương , chỉ thấy mặt sắc mặt vui mừng khóe mắt đuôi mày đều mang theo nụ , Liễu Nghiên Vũ theo phía ngoài, sắc mặt ửng đỏ mặt mũi hoa đào khóe miệng còn chứa nụ ngượng ngùng.
Đối mặt với nhạo báng của cô và Tôn Hiểu Mỹ, sắc mặt Liễu Nghiên Vũ càng đỏ đến thể nhỏ máu. Thạch Cương chỉ ở bên cạnh khúc khích, tâm nguyện nhiều năm trở thành hiện thực, đoán chừng vui mừng đến ngốc.
Cha Liễu Liễu hài lòng Thạch Cương, trong thời gian Thạch Cương vẫn chăm sóc bọn họ thừa, bọn họ là từng trải nào hiểu nguyên nhân trong đó, chỉ điều Liễu vẫn yên lòng, con gái dù ly hôn, thái độ năng giáo dưỡng của Thạch Cương cũng gia cảnh kém, gia đình như sẽ tiếp nhận cưới con dâu từng ly hôn ?
Sau đó lời của Thạch Cương bỏ băn khoăn của Liều, Thạch Cương : "Nhà chúng con chỉ con và cha hai , chồng cũng chị em chồng, ngay cả ba cô sáu bà cũng hề liên lạc, cần lo lắng sẽ khó Nghiên Vũ, về phần cha con càng cần lo lắng."
Mẹ Liều xong cảm thấy gia đình như thể hơn, lúc cũng đồng ý hôn sự của hai . Thái độ của Thạch Cương với con gái nhà bà hết sức hài lòng, con gái cũng thờ ơ với Thạch Cương, nếu trai tình gái ý, còn gì mà ngăn cản.
"Vậy chúng liền giao con gái cho , đối xử với con bé."
"Người cứ yên tâm , miệng con ngu ngốc cứ biểu hiện của con ."
"Mẹ, cái gì đó..." Liễu Nghiên Vũ cô cứ "Bán" cô như , lập tức mắc cỡ đỏ mặt.
"Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, chuyện gì mà thẹn thùng."
Thạch Cương và Liễu Nghiên Vũ quyết định mấy ngày nữa sẽ chứng minh lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, bởi vì qua bao lâu nữa cha Liễu Liễu sẽ về nhà, ở đây ở suốt cả mùa đông, cũng nên về. Liễu Nghiên Vũ hy vọng thế kết hôn khi cha , như cha về cũng thể yên tâm. Thạch Cương đương nhiên cầu còn , càng sớm càng .
Ngày hôm lúc chạng vạng tối Tô Mặc Nhiên mới từ trường học trở , Tôn Hiểu Mỹ tỏ vẻ hưng phấn cho cô , Ngô Mẫn gặp báo ứng. Cái miệng thích thị phi của cô sưng lên, đỏ sưng giống như lạp xưởng treo ngoài miệng, c.h.ế.t , tìm thầy lang uống thuốc cũng tiêu, hiện giờ Ngô Mẫn cứ núp trong phòng dám ngoài gặp , thật đúng là hả hê lòng .
Trong lòng Tô Mặc Nhiên rõ ràng đây là dị ứng mà do trong lúc rảnh rỗi nghiên cứu một loại thuốc viên mà thôi. Không tổn thương cho thể, chính là cái miệng sẽ sinh mẫn đỏ biến thành miệng lạp xưởng mà thôi, cô cũng chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu lắm mồm để cho nó nghỉ ngơi một thời gian.
Bởi vì chuyện mặc dù Ngô Mẫn việc thu nhiều, nhưng ý hận trong mắt càng lúc càng sâu, bây giờ Ngô Mẫn giống như con rắn độc giấu trong bóng tối, khạc đầu lưỡi đỏ tươi ánh mắt chăm chú con mồi, chỉ cần cơ hội sẽ xông lên cắn một phát.
Ngô Mẫn như thật sự tạo thành một phiền toái lớn cho các cô, đây là .
Trong một ngày thời tiết cảnh xuân tươi ánh nắng mặt trời rực rỡ, Liễu Nghiên Vũ và Thạch Cương cuối cùng hỉ kết liền cành, bọn họ tổ chức lớn, chỉ mua trái cây kẹo đậu phộng táo đỏ chia một vòng trong thôn xóm. Ở nhà đặt một mâm rượu nhạt mời một tới đây uống rượu, bao gồm Từ Tường Trương Hoài Dật Bạch Minh Viễn còn trưởng thôn và trưởng đội sản xuất, vô cùng náo nhiệt ăn bữa rượu mừng, ngày đó trong cả viện nhỏ đều tràn đầy ấm áp và hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-thap-nien-bay-muoi/chuong-30.html.]
Hạn hán lâu gặp cam lộ, tha hương gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, bảng vàng đề tên.
Hôm nay Thạch Cương hết sức vui mừng, cuối cùng cưới phụ nữ thầm mến nhiều năm ngàn nghĩ vạn nhớ, chờ khi tất cả rời , Thạch Cương khom lưng một phát ôm lấy cô dâu của .
"Tốt quá, cuối cùng cưới em, Nghiên Vũ, yêu em, sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn yêu em." Tối nay Thạch Cương uống nhiều, đường cũng loạng choạng, lá gan cũng lớn lên, những lời nếu đặt bình thường khẳng định dám , hiện giờ thôi....
"Thạch Cương, cám ơn , cám ơn yêu em." Liễu Nghiên Vũ tỏ vẻ hạnh phúc, cô cám ơn ông trời để cho cô gặp Thạch Cương cũng khiến cho Thạch Cương yêu cô.
"Hắc hắc, cô dâu tối nay là đêm động phòng hoa chúc." Thạch Cương khúc khích .
"Anh ngốc quá, buông em xuống, cũng vững, thả em xuống, em lấy ít nước tẩy rửa cho ." Mặt Liễu Nghiên Vũ đỏ lên, vỗ cánh tay Thạch
Cương.
"Không , ôm em lên giường." Nói xong ôm Liễu Nghiên Vũ xiêu xiêu vẹo vẹo trong.
"Anh thả em xuống, đừng té." Liễu Nghiên Vũ vội vàng vòng chắc cổ Thạch Cương, chỉ sợ té xuống.
"Hôm nay sẽ để cho em xem một chút xem ."
Nói xong Thạch Cương trực tiếp đè lên Liễu Nghiên Vũ ở giường gạch, lật đè lên.
Một đêm sóng đỏ tung bay nước lửa hòa tan, hai bóng quấn quýt thật chặt ở chung một chỗ, trong khí tràn ngập thở khiến cho say mê, tiếng yêu kiều và tiếng thở thấp liên tiếp...
Cùng lúc đó, Kinh thành, một đại viện.
Bên trong thư phòng to như hai , ánh đèn lờ mờ, một cụ già mái tóc điểm bạc trắng đằng bàn sách bằng gỗ thật, bàn sách là một đàn ông trung niên chừng ba mươi mấy tuổi mặc quân phục màu xanh lá cây. Hai cứ lẳng lặng như gì, đàn ông trung niên cúi đầu thấy rõ vẻ mặt giống như đang rơi trầm tư. Ngón tay ông cụ tóc trắng nhẹ nhàng gõ mặt bàn, vẻ mặt, tiếng vang thanh thúy ngừng vang vọng trong gian của căn phòng.
Hồi lâu, đàn ông trung niên cuối cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Cha, cô bé thể tin ? Đây cũng là chuyện nhỏ, lỡ như xảy điều gì may hậu quả khó mà lường , chúng nhất định cẩn thận." Từ Tiền Tiền cau mày hỏi, ông hết sức đồng ý với cách chuyện của ông cụ, tại thế ký thác hy vọng lên một con nhóc hề kinh nghiệm.
"Điều tra vốn phát hiện vấn đề, ông bà nội của con bé và chú Trương của con là bạn bè lâu năm, chú Trương con hiểu rõ cách của bọn họ, bà nội con bé đời trong gia đình trung y tổ tiên còn từng ngự y, y thuật cao minh, điểm Diệu Huy cũng chứng minh." Ông cụ Từ dừng gõ ngón tay, trong đầu ngừng suy tư, nếu như thể ông cũng ký thác bộ hy vọng lên một cô bé mới mười tám tuổi.
"Không phát hiện vấn đề nghĩa là vấn đề, chờ vấn đề phát hiện nữa sẽ trễ, con bé là con gái của Trần Tương Long ? Dựa điểm chúng cũng thể tin tưởng." Từ Tiền Tiến nóng nảy hiểu ông cụ đột nhiên hồ đồ để cho con gái của kẻ địch vội tới chữa bệnh cho tiểu Tường, đây dê miệng cọp .
Nhà họ Trần và nhà họ Từ luôn là kẻ thù, hai nhà chia thuộc về hai phe cánh khác , trong ngày thường ít tới giao thiệp với hai nhà, Trần Tương Long là gian trá, ngoài mặt mặt mũi hiền lành lưng bao nhiêu việc thất đức, vì đạt mục đích chừa thủ đoạn , con gái của ông thể đến ?
"Năm đó nhà họ Trần , khi con bé con nhỏ của con bé mang về nhà , những năm cũng từng liên hệ với nhà họ Trần, chúng cũng bao giờ tới nhà họ Trần còn đứa con gái như , hơn nữa năm đó của con bé cha con bé tức chết, con bé cũng sẽ cấu kết với nhà họ Trần." Ông cụ Từ lên càng ngừng tới lui, trong lòng cũng ngừng cân nhắc.
" dù m.á.u mủ tình thâm, ai bọn họ thật sự liên lạc ."
Ông cụ Từ trầm tư một lúc: "Tiểu Tường cũng thể tin, cha tin tưởng ánh mắt của tiểu Tường, thử một , hiện giờ cũng biện pháp nào khác, kết quả còn tệ hại hơn bây giờ ?"
"Con vẫn yên lòng..."
Từ Tiền Tiến còn định gì nữa ông cụ giơ tay cắt lời.
"Như , con một chuyển, tự gặp cô bé , nếu quả thật vấn đề cũng tiện giúp đỡ lẫn ."
"Được, con trở về dọn dẹp một chút, ngày mai sẽ lên đường."
"Được, con ."
Sau khi Từ Tiền Tiến , Từ Thiên Thọ một trong thư phòng cực kỳ lâu, hy vọng ông đưa quyết định chính xác, nếu tiểu Tường…