Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
“Bác sĩ Trần ,   xác nhận  với ngài một  nữa,  như thế  thật sự sẽ  mang đến ảnh hưởng  cho ngài chứ?”
Lý Cường cùng  khiêng   lên giường, gãi đầu ngốc nghếch hỏi .
“Yên tâm,    bắt   gì, chỉ cần  phối hợp với  chụp vài tấm ảnh thôi.”
  
 để     mép giường, dùng điện thoại của   chụp nhanh vài bức ảnh  gửi lên nhóm gia đình,  đó bảo    về.  
Đến chiều tối, khi   lờ mờ tỉnh dậy, nhóm chat  náo loạn.  
[Ông nội] (tin nhắn thoại): “Con đàn bà  chổi ! Con trai  mất   ba tháng mà mày  lên giường với thằng đàn ông khác . Mày  còn là  nữa ?”  
[Cô út]: “Anh trai tao xương cốt còn  kịp nguội mà mày   chờ nổi tìm đàn ông ,   hèn hạ đến thế? Mày  sợ ban đêm    về đòi mạng mày ?”
  
[Thím hai]: “Không  là   định kiến gì, nhưng em dâu , em  thế là  đúng , bình thường thấy em cũng giữ gìn lắm mà,    cái chuyện mất mặt như thế  còn đăng lên nhóm nữa? Em   ba giận đến c.h.ế.t  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-thay-doi-van-menh/11.html.]
[Trần Gia Bảo]: “Mẹ ơi,  thật quá đáng lắm! Mẹ  thế  thì họ hàng sẽ  con bằng con mắt nào đây?”
 chỉ lướt qua thôi mà tin nhắn trong nhóm chat gia đình  lên tới 99+.
“Trần Gia Phố! Đồ tiện nhân!”
Tiếng   nghiến răng ken két vọng  từ phòng ngủ. Bà  chạy  khỏi phòng thì tiếng gõ cửa  vang lên.
  qua camera giám sát, ôi chao, chỉ trong một buổi chiều, ông nội và gia đình chú hai ở tận quê nhà  tới  cửa .
“Không  mở!”
 tiếc là, khi  thấy câu đó thì   bấm nút mở khóa . Mẹ    đụng mặt ngay với họ. Không ngoài dự đoán,  là một trận ẩu đả.
Cảnh tượng quá hỗn loạn đến nỗi  quên béng mất việc đóng cửa. Chẳng mấy chốc, hàng xóm xung quanh  túm tụm  cửa nhà ,  ngóng hồi lâu cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
“Ôi trời ơi,     ,   gặp  đàn ông  hôm nay đấy. Lúc đó  bác sĩ Trần còn  đây là  rể tương lai của bà  cơ. Vậy mà... thật  thể tin nổi,  chỉ lăng nhăng bên ngoài mà còn  hỏng danh tiếng của con gái . Bà  gì thế  chứ!”
“Nếu bà  thật sự là   thì    thể đuổi con gái  khỏi nhà chỉ vì một câu  của con dâu chứ! Giờ là thời đại nào  mà còn trọng nam khinh nữ! Nếu   một cô con gái xuất sắc như bác sĩ Trần,  chỉ  nâng niu và yêu thương hết mực!”
“ , thật là mù quáng!”