Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài - Chương 425

Cập nhật lúc: 2024-09-01 05:55:13
Lượt xem: 518

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không nhớ!" Thẩm Y Y thèm đầu , về phía đàn ông của .

???

Nhị Bảo: "Mẹ, nếu bố uy h.i.ế.p thì chớp mắt !"

"Biến!" Nhị Bảo mới dứt lời, Lý Thâm mắng bé một câu, còn đá bé một cái.

"..." Nhị Bảo tức giận mà dám lên tiếng, một cách oan ức.

Kết quả là, ý về phía bé, miệng mỉm nhưng những lời vô tình: "Mẹ , bây giờ chỉ nuôi dạy mấy em bọn con trưởng thành, đó bọn thích cái gì thì cái đấy, còn và bố con sẽ hưởng thụ thế giới riêng của hai !"

Nhị Bảo há to miệng, lúc bao giờ những lời như thế , giống như lúc nghỉ hè trai của đến cơ sở nghiên cứu gì đó, lo lắng thấp thỏm yên, tại bây giờ bảo đám bọn họ nên gì thì mau cái đó?

Nhìn Tiểu Bảo đang ở bên cạnh, "Tiểu Bảo, em xem quỷ ám đúng ?"

Trong lòng Tiểu Bảo, đúng là yêu thương bọn họ sai, nhưng địa vị của bọn họ chắc chắn bằng bố , cho nên bé cũng thấy ngạc nhiên khi những lời như .

Cậu bé ở cùng một chỗ với hai ngu ngốc của , nheo mắt hai, "Anh hai, thể tự một chút ?"

Nhị Bảo: "..."

Được, nữa!

Cậu bé cô như một phụ lòng, tức giận đùng đùng theo Tiểu Bảo.

Thẩm Y Y: "..."

Lắc lắc đầu, cô với Lý Thâm: "Con trai thứ hai của đơn thuần quá."

"Nói nó đơn thuận là coi trọng nó quá , nó là đứa cứng đầu," Lý Thâm hung ác .

Thẩm Y Y đánh : "Sao thể con trai như ? Anh đừng quên là đứa cứng đầu cũng là do gien của đấy!"

Lý Thâm: "..." Vợ của đúng là mang tiêu chuẩn kép, vợ thể con trai cô , nhưng khác thì , cho dù đó là bố của đứa nhỏ.

Anh đầu hàng, vòng tay ôm lấy vợ , trêu chọc: "Vợ, em hưởng thụ thế giới hai ? Là thật ?"

"Còn thể là giả ?" Thẩm Y Y liếc mắt .

Lý Thâm hài lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ: "Vợ, giống em!"

Những gì về vợ cũng giống như những gì mà Nhị Bảo hiểu về - một luôn bảo vệ và yêu thương.

Không nỡ đánh cũng chẳng nỡ mắng con cái, phần lớn thời gian đều thuận theo ý bọn nhỏ, xa cách lâu sẽ cảm thấy lo lắng bất an, hận thể buộc bọn nhỏ cạnh mới thể yên tâm, cũng vì Tiểu Bảo cho rằng bố quan trọng hơn bọn họ nên mới những lời đó.

Thẩm Y Y thừa nhận, quả thật cô là một như , bởi vì kiếp , mà kiếp cô luôn cảm thấy nợ bọn nhỏ và mang tâm lý bù đắp, kìm lòng mà nuông chiều mà bảo vệ bọn nhỏ một cách quá mức.

bây giờ thì khác, Đại Bảo và Nhị Bảo trưởng thành.

Đại Bảo cũng sắp nghiệp đại học.

Mặc dù Nhị Bảo mới đại học, nhưng trường đại học của khác giống những trường khác, lúc nào cũng về nhà, khi nghiệp bé sẽ gia nhập quân đội, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ít, cô thể lúc nào cũng trói buộc .

Thay vì để bé khi ở trong quân đội còn phân tâm lo lắng đến luôn ở nhà nhớ thương , còn bằng bây giờ với bé, cho dù ở nhà cũng sống vui vẻ, bé mới thể yên tâm theo đuổi ước mơ của mang chút gánh nặng nào.

Lý Thâm xứng đáng là tri kỷ của Thẩm Y Y, ngay khi thấy biểu cảm của Thẩm Y Y, cô đang nghĩ gì, đau lòng hôn lên tóc cô, mang theo chút ghen tị : "Vợ, em vì thằng nhóc thối mà nghĩ nhiều thật đấy."

Thẩm Y Y tỏ rõ ý kiến, cha yêu thương con cái, vì con cái mà suy nghĩ sâu xa, Nhị Bảo là con trai của cô, cô cân nhắc giúp bé thì còn cân nhắc cho ai?

" em sống cuộc sống của hai cũng là thật," Thẩm Y Y ghé tai Lý Thâm, thì thầm với đàn ông còn ghen với cả con trai .

"Thật ?" Lý Thâm chằm chằm cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-toi-cung-chong-cu-nuoi-duong-cac-con-thanh-tai/chuong-425.html.]

"Thật!" Thẩm Y Y một cách chắc nịch, đùa, cô vẫn ai mới là sống cùng cô đến hết cuộc đời.

Lý Thâm trở nên vui vẻ.

Nhị Bảo học đại học, Tiểu Bảo học trung học cơ sở, còn Tiểu Bối học tiểu học.

Cùng lúc đó, Cung thiếu niên cũng tuyên bố tuyển sinh, Thẩm Y Y nghĩ đến tài năng nghệ thuật của Tiểu Bối, đăng ký cho Tiểu Bối, khi Tiểu Bảo chuyện , cùng em gái chỉ đơn giản là chơi, cũng la hét đòi , Thẩm Y Y liền đăng ký cả hai em.

Về phần Đại Bảo... Đại Bảo đang trải nghiệm một sự kiện mà đối với chuyên ngành của bé mà là chuyện mà ai mơ cũng nghĩ tới, một chuyện vinh quang gì sánh

Năng lực của bé hiển nhiên cấp chú ý tới, bọn họ mời tham gia một hạng mục bí mật trong năm năm.

Nếu như chuyện rơi đầu khác, thể tiến hạng mục cấp bậc như , cho dù chỉ là những công việc lặt vặt, đó cũng là một chuyện vô cùng vinh dự, cho dù hạng mục thành công, lúc giá trị của con cũng tăng lên nhiều !

Dù gì nữa thì, chọn đó là một sự công nhận về tài năng!

Chưa kể Đại Bảo mời với tư cách là một nhân viên nghiên cứu, thậm chí nhiều giáo sư trong trường của bé cũng thế lấy tự cách !

Cho nên, Liễu Chí Viễn thể hiểu Đại Bảo đang do dự cái gì!!

Cho dù do dự một giây thôi cũng là biểu hiện sự thiếu tôn trọng với vinh dự !!

Cậu cầu còn cầu !!

"Yến Thanh, em còn đang lo lắng điều gì ?" Liễu Chí Viễn hận thể mở đầu của Đại Bảo xem trong não của bé đang suy nghĩ cái gì, nhưng dám, bộ não quan trọng, nếu dám gây chút bất lợi nào với bộ não , đừng là Đại Bảo, ngay cả những lãnh đạo bên cạnh cũng sẽ buông tha cho !

Tất nhiên, ngoài lý do , còn bởi vì mời tham gia hạng mục , mà lý do mà mời chính là vì quen thuộc với Đại Bảo - cấp sợ Đại Bảo quen với cảnh khi tham gia hạng mục, cần một kiến thức liên quan đến hạng mục và quen thuộc với bé để hỗ trợ và chăm sóc Đại Bảo.

Trong lòng Liễu Chí Viễn vui vẻ nước mắt, vui vẻ là vì cho dù là chăm sóc khác, cũng là cơ hội mà khác cũng !

Còn nước mắt chính là "" chính là bạn học của , nhỏ hơn mấy tuổi, địa vị cao hơn , nhưng còn đang do dự!!

Giết từ tâm, đơn giản thể chịu đựng nổi!!

" ," Lãnh đạo ở bên cạnh thấy Đại bảo im lặng quá lâu, phụ hoạ theo, "Đồng chí Lý Yến Thanh, đồng chí lo lắng gì thì cứ , chúng sẽ nghĩ cách giúp đồng chí."

"," Đại Bảo mở miệng.

Mọi lập tức chăm chú lắng

Đại Bảo: " về nhà lời tạm biệt với bố ."

Cái gì?

Lãnh đạo nghĩ rằng nhầm, "Đồng chí gì?"

" về nhà lời tạm biệt với bố ," Đại Bảo nữa.

!!!

Mọi đều rõ ràng!

Loại chuyện phép cho việc trở về bàn bạc với gia đình? Bởi vì liên quan đến tính bảo mật, bắt buộc dùng biện pháp bảo mật, bình thường thường là để thư hoặc gọi điện thoại chuyện với gia đình, tất nhiên thể nguyên nhân thực sự, nghiêm khắc một chút thì đến lời tạm biệt còn thể , còn thể về nhà từ từ bàn bạc với bố ?

"Đồng chí Lý Yến Thanh," Lãnh đạo rõ ràng chút hổ, do dự : "Nếu đồng chí sợ bố lo lắng cho , chúng thể tìm một nhóm lãnh đạo đến để chứng minh sự an của đồng chí với cha , nhưng..."

"Không!" Đại Bảo từ chối, chuyện nghĩa là lẽ sẽ thể về nhà trong năm năm nữa, cho nên dù thể nào nữa bé cũng về nhà gặp bố , " đích chuyện với bố , nếu bố sẽ lo lắng cho ... Các vị yên tâm, sẽ bất cứ điều gì với bố , và bố cũng tiết lộ bất cứ thứ gì."

Lãnh đạo khuôn mặt trẻ con của bé: "..."

Nản lòng, thỏa hiệp: "Được , đồng chí Lý Yến Thanh, đồng chí thể trở về tạm biệt bố , nhưng chúng cần theo dõi bộ quá trình của đồng chí, đồng chí nhớ tuyệt đối rằng thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào về hạng mục cho gia đình !"

"Được," Đại Bảo gật đầu.

Loading...