Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-05-20 04:03:27
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Nguyệt Vi thấy bàn chân nhỏ của nhóc mấy cái dấu răng nho nhỏ, xem dáng vẻ lẽ cắn đau thật, lúc mới bế qua dỗ dành, hài lòng đàn ông của một cái: “Người vẫn còn là con nít mà, đau tất nhiên là sẽ bật , đừng dọa nạt .”

Tưởng Chính Hoa vươn tay lau nước mắt cho đứa nhỏ: “Đừng nữa, con còn tự mang vớ, đợi ba dạy con mang như thế nào nhé.”

Tưởng Thanh Ngạn đương nhiên ba đang cái gì, chân nhỏ của còn đang đau, bây giờ mặt vẫn còn rưng rưng, oan ức trong lòng .

Giang Nguyệt Vi dỗ dành một lúc, đó mang giày cho khi để xe tập , lúc mới nữa.

Ngày hôm , điện thoại mới trang trong nhà reo, Giang Nguyệt Vi tưởng rằng là nhà họ Tưởng gọi đến, nhưng ngờ đến là Tống Hồng Tinh, Tống Hồng Tinh trong điện thoại hai đàn ông đó đến .

Hôm nay là ngày khai giảng thứ hai, hôm qua Giang Nguyệt Vi đến báo danh cho nên đến trường, cô lập tức mang giày cửa, đến tiệm, cô trực tiếp phòng bếp, Tống Hồng Tinh lặng lẽ chỉ hai đàn ông bên cạnh tủ lạnh với cô: “Là hai bọn họ, một bát mì ăn gần một tiếng đồng hồ .”

Trương Lệ Mai cũng đè thấp giọng : “Hôm nay hình như bọn họ đang thảo luận ăn gì đó, cụ thể như nào thì rõ, khi nào bọn họ là cùng nghề nhỉ?”

Vợ chồng hai việc ở đây nửa năm , đương nhiên cũng của Phúc Tâm từng gây chuyện, thêm việc trải qua chuyện tiệm mì An Tâm, cho nên căng thẳng.

Vẻ mặt Giang Nguyệt Vi bình tĩnh hai một cái, hai đàn ông bình thường, mặc đồ cũng gì đặc biệt, ăn mì trò chuyện, cô tỉ mỉ một lúc, bọn họ đang thảo luận một chuyện tình hình ăn, cụ thể thì rõ.

Giang Nguyệt Vi cũng cảm thấy hai ăn, đương nhiên , cải cách cởi mở hơn một năm , kinh doanh bây giờ bên ngoài nhiều, nếu cùng nghề, thì lẽ liên quan đến đợt bình chọn , chừng đến thăm dò tình hình thực tế.

Bây giờ trong tiệm Tống Hồng Tinh, chỉ cần tới gây chuyện, Giang Nguyệt Vi cần lo lắng nữa, còn chuyện bình chọn, cô thuận theo tự nhiên thôi.

Thế là cô Tống Hồng Tinh : “Người cùng nghề cũng , chỉ cần đến gây chuyện là , mấy ngày để ý nhiều một chút nhé.”

Tống Hồng Tinh gật gật đầu, Giang Nguyệt Vi thấy tình huống gì khác, dặn dò vợ chồng hai họ mấy câu về.

như Giang Nguyệt Vi nghĩ, hai đàn ông xác thực là đến tiệm thăm dò tình hình, bọn họ thăm dò hết điều kiện bình chọn , điều kiện quan trọng nhất đó là ai kiếm nhiều tiền nhất thì đó thể lấy thứ hạng, những điều kiện khác chỉ là điều kiện phụ để bình chọn, mặc dù thành phố ba thứ hạng, nhưng trong ba thứ hạng , chỉ hạng một mới thể nhận phỏng vấn tivi và đăng báo, hai thứ hạng chỉ thể đăng báo.

Ban đầu bọn họ dự định đến xem tình hình, nhưng khi chuyện mới bắt đầu để ý, suy cho cùng cơ hội như ai lấy chứ?

Từ thông tin nội bộ , ba mươi tiệm cá nhân, cũng năm sáu tiệm tư cách cạnh tranh nhất, đương nhiên cũng bao gồm tiệm mì Phúc Tâm, mà trong năm sáu tiệm , thể cạnh tranh hạng một với bọn họ nhất chính là tiệm mì , bởi vì bọn họ mở tiệm mì thứ hai.

Cho nên bọn họ mới đến xem tình hình, lúc khi đến, thể là do mới qua Tết nên tiệm nhiều , đương nhiên cũng tính tham khảo, mà tiệm đại học bên , ngay cả cửa tiệm thậm chí còn mở, thế là bọn họ vẫn luôn đợi đến bây giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-189.html.]

Việc ăn hôm nay của tiệm xác thực hơn so với khi bọn họ đến mấy ngày , tiệm mới bên đại học cũng tệ, nhưng bọn họ cảm thấy đương nhiên thể so với nhà tự bán sỉ, cộng thêm với việc bọn họ trong nội bộ, cho nên bọn họ cảm thấy hạng nhất cơ bản thể rơi nhà bọn họ .

Ban đầu hai đàn ông đó để ý đến Giang Nguyệt Vi đến từ khi nào, nhưng khi thấy cô từ phòng bếp mới phản ứng , vội vàng ngẩng đầu hỏi Tống Hồng Tinh: “Đó là chủ của mấy ?”

Tống Hồng Tinh gật đầu: “, là chủ của chúng .”

Hai đàn ông đó sững sờ một lúc, bọn họ chủ của tiệm mì Phúc Tâm là một phụ nữ, nhưng ngờ đến chủ tiệm trẻ như , còn xinh như nữa? “Thật giả ?”

Tống Hồng Tinh khẽ nhướng mày: “Đương nhiên là thật, gạt mấy gì?”

Hai đàn ông đó vội vàng : “Anh đừng hiểu lầm, chúng chỉ kinh ngạc thôi.”

Tống Hồng Tinh : “Vậy, hôm nay hai vị ăn xong mì còn ở bên ngoài dạo dạo ?”

Hai đàn ông , dường như hiểu đối phương lẽ mục đích bọn họ đến là gì, vội vàng : “Không , chúng ăn xong , bây giờ về liền.”

Nói xong, hai lập tức dậy.

Thực hai bọn họ ngờ đến Giang Nguyệt Vi xinh và trẻ như , phụ nữ xinh như ở nhà cho con uống sữa nấu cơm, chạy đây mở tiệm gì, bởi vì xinh nữa thì cũng vô dụng thôi, ăn kinh doanh dựa cái đầu, dựa nhan sắc.

Hơn nữa, tiệm mì của cô cũng chỉ như , kinh doanh như , so với khác thì cũng , nhưng so với bọn họ thì còn thua kém, lỡ như chọn cô sẽ nhè ?

Mặc dù trong nhà nhiều suy nghĩ, nhưng bọn họ vẫn tính cảnh giác, suy cho cùng thì Phúc Tâm mở hai tiệm , cho nên bọn họ nhất trí quyết định, khi trở về lập tức chào hỏi với trong nội bộ gửi quà, như mới thể chắc chắn nắm hạng nhất.

Lúc , Giang Nguyệt Vi đang đường về nhà cũng mạnh mẽ hắt xì vài cái, bây giờ cô sẽ đoán rằng là do Tưởng Chính Hoa nhớ cô nên mới hắt , tám phần là hai đàn ông khi nãy đang mắng cô, nhưng còn mắng cái gì thì cô đoán , nhưng chắc chắn là chuyện gì .

Mặc dù đợt bình chọn lúc xác định thời gian kết quả, nhưng Tưởng Chính Hoa giúp cô điều tra qua, lẽ là tháng tư sẽ kết quả, bây giờ cũng sắp đến tháng tư , cho nên cô cũng nóng vội, bởi vì vội cũng vô dụng thôi.

Về đến nhà, còn cửa Giang Nguyệt Vi thấy tiếng của con, cô vội vàng nhà xem tình hình, trong phòng ăn, Vạn Tú Trân đang dỗ hai đứa nhỏ, cô vội vàng hỏi: “Đây là ?”

Vạn Tú Trân liền : “Đều trách , hồi nãy mang hai đứa nhỏ qua kế bên chơi, lúc bọn họ đang mở ti vi, hai đứa nhỏ thấy ti vi thì chịu nữa, mang về nhà thì trai bật , thấy trai , em gái cũng theo.”

Nhà kế bên khi đón năm mới mua một chiếc ti vi, lúc Vạn Tú Trân mang bọn nhỏ qua đó ba bốn , hai đứa nhỏ đều thích, nhưng Giang Nguyệt Vi cũng thường xuyên cho bọn nhỏ qua đó, chủ yếu là sợ phiền , ngờ hai đứa nhỏ bây giờ vì ti vi mà nhè.

Loading...