Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:51:07
Lượt xem: 182
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ như , ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Giang Nguyệt Vi liền vội vàng trở về kể chuyện cho chồng , thế nhưng, Trần Vĩ Lượng còn ở bục giảng một lời khen ngợi, xong, cuối cùng mà tới khen riêng cô.
“Điều khiến cảm thấy bất ngờ nhất chính là bạn học Giang Nguyệt Vi, cơ sở học tập của bạn yếu kém, thế nhưng bạn thật sự cố gắng, thường xuyên hỏi giáo viên chúng các câu hỏi, cũng thấy tiềm lực lớn từ bạn , hy vọng cũng thể học tập đồng chí Giang Nguyệt Vi, hiểu nhất định hỏi.”
Giang Nguyệt Vi thấy cảm giác một chút hổ, hơn nữa hình như vô hình trung còn chút cừu hận, cô thậm chí còn cảm giác từng ánh mắt ở đằng đang chằm chằm cô.
Trần Vĩ Lượng ngược nghĩ nhiều như , ông chỉ cảm thấy Giang Nguyệt Vi là học sinh thật sự cố gắng, nếu như trong lớp mỗi đều giống như cô, đến lúc đó thi đại học trường bọn họ cũng sẽ hy vọng, cho nên ông : “Đề thi tương đối đơn giản, đến cuối kỳ thi chúng sẽ tăng thêm chút độ khó, đương nhiên phần thưởng cũng sẽ tăng lên, đặc biệt là vị trí thứ nhất, cho nên, các đồng chí, tiếp tục cố gắng nhé!”
Mọi vỗ tay “bôm bốp”, cuối cùng tiễn Trần Vĩ Lượng , hôm nay giờ tan học kéo dài một thời gian, lúc trời bắt đầu sẩm tối, cũng vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng học.
Giang Nguyệt Vi với Chúc Tiểu Lan thành tích thu dọn đồ đạc, khi thu dọn xong hai đang định ngoài, bất thình lình phía từ từ truyền đến một câu.
“Chỉ nghiệp tiểu học thôi mà, cũng thể thi hơn bốn trăm điểm, nếu gian lận thì ai tin đây?”
Lời quá rõ ràng, Giang Nguyệt Vi theo tiếng sang, thì thấy Hạ Đan Đan cùng hai chị em của cô cũng đang thu dọn ở đằng .
Trong phòng học hiện tại chỉ còn năm các cô, cho nên câu cũng là ba cô .
Giang Nguyệt Vi cần nghĩ cũng câu là đang hướng về phía cô, giống như là để khiêu khích, Hạ Đan Đan thấy cô sang, cụp mắt với hai cô gái : “Có thể gian lận cũng là một loại bản lĩnh, vài gian lận cũng gian lận nhiều điểm như .”
Lời quái gở ở trong phòng học trống đặc biệt vang dội, Giang Nguyệt Vi khẽ nhíu mày, còn cái gì thì Chúc Tiểu Lan vội vàng đáp trả: “Hạ Đan Đan, cô cho rõ ràng, ai gian lận chứ?”
Hạ Đan Đan miễn cưỡng ngẩng đầu Chúc Tiểu Lan một cái, khóe môi chế nhạo: “ cũng cô, cô sốt ruột cái gì? Chờ cô cũng gian lận điểm cao, cô cũng muộn.”
Chúc Tiểu Lan trong nháy mắt nghẹn , cô nghẹn đến mức cả mặt đều đỏ bừng Giang Nguyệt Vi, trong lòng phẫn nộ, kéo tay Giang Nguyệt Vi: “Nguyệt Vi, chúng , đừng để ý tới bọn họ.”
Hạ Đan Đan hừ lạnh một tiếng: “Làm việc lòng lo ngay ngáy.”
Giang Nguyệt Vi từng nghĩ tới thành tích thi của giáo viên nghi ngờ mà nhận sự nghi ngờ của Hạ Đan Đan trong lớp đầu tiên, điểm , tuy rằng chỉ là đại biểu cho thành tích tạm thời, thế nhưng cũng là kết quả cô vất vả cực khổ một tháng thật sự cố gắng mà , cũng cô gian lận mà thành.
Một nhẹ nhàng của Hạ Đan Đan xóa bỏ thành quả của cô, còn đem tội danh căn cứ đặt lên đầu cô. Hôm nay nếu như cô cho rõ ràng, phỏng chừng ngày mai cả lớp cũng sẽ nghi ngờ thành tích của cô gian lận mới đạt .
Giang Nguyệt Vi ném túi xách xuống cất bước đến mặt ba , đáy mắt xẹt qua tia lạnh lùng chằm chằm bọn họ: “Nếu theo như lời các , đồng chí Hạ Đan Đan thi vị trí thứ nhất, cho nên thành tích của cô cũng là cô gian lận ?”
Hạ Đan Đan còn lên tiếng, nữ sinh ở một bên lập tức nở nụ : “Cô đùa cái gì , Đan Đan là học sinh trung học, là cơ sở, giống với học sinh tiểu học như , hổ mà còn dám so với cô ?”
Giang Nguyệt Vi ánh mắt nghiêm nghị chuyện: “Nếu cô là học sinh trung học, nền tảng giỏi như thế, thì vì trực tiếp tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học cuối năm nay luôn mà còn nhất định chờ thêm nửa năm giống học sinh tiểu học như ?”
Lời cô ngay lập tức khiến ba trong nháy mắt sửng sốt.
Hạ Đan Đan lấy tinh thần, lập tức : “ thích đấy, thích tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mùa hè tới thì ?”
Giang Nguyệt Vi lạnh lùng chằm chằm Hạ Đan Đan, nở nụ : “Không, cô tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học cuối năm nay là bởi vì cơ sở của cô cũng tệ hại, khác gì học sinh tiểu học như , cho nên đợi thêm nửa năm nữa, cùng một nền tảng tệ hại như , cô đạt vị trí thứ nhất chính là thực chí danh quy, đạt vị trí thứ hai chính là gian lận chép, nếu như cô chứng cứ thì bây giờ chúng tìm thầy Trần .”
Cô vươn tay kéo Hạ Đan Đan lôi ngoài.
Hạ Đan Đan dáng vẻ nghiêm túc của cô, sợ tới mức ngừng sức vùng khỏi tay cô: “Ai, ai rảnh với cô chứ, về nhà.”
Cô chỉ là thuận miệng trả lời Lâm Ngọc Đình một chút mà thôi, ai phụ nữ Giang Nguyệt Vi luôn lời nào mà hung dữ như , kéo cô gặp giáo viên, cô thể , dù cũng cô Giang Nguyệt Vi gian lận .
Nghĩ đến đây, Hạ Đan Đan cầm lấy cặp sách ngoài, song Giang Nguyệt Vi giữ : “Vừa mắng hăng say lắm mà bây giờ chạy nhanh như ?”
Hạ Đan Đan tức giận đến đỏ mặt: “ mắng cô gian lận, ai mắng cô thì cô đến tìm đó .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-67.html.]
Nói xong, vùng thoát khỏi tay Giang Nguyệt Vi, kéo tay Hà Thải Miêu bỏ thẳng.
Lâm Ngọc Đình ngay lập tức trợn tròn mắt, bởi vì chính là cô Giang Nguyệt Vi gian lận đầu tiên, cô càng ngờ rằng Hạ Đan Đan mà kéo Hà Thải Miêu , còn bỏ cô một ở chỗ .
Giang Nguyệt Vi thầm lén nở nụ , thì tình bạn của mấy bọn họ dễ dàng phá vỡ như , cô mặt lạnh nữ sinh : “Cô là cùng tìm thầy Trần là xin ngay bây giờ?”
Chúc Tiểu Lan lập tức thêm: “Đương nhiên chính là tìm thầy Trần xin chứ.”
Lâm Ngọc Đình đột nhiên bạn bè ngày xưa vứt bỏ, bây giờ Giang Nguyệt Vi ép như , ngay lập tức xin .
Sắc trời muộn, Giang Nguyệt Vi cần trở về gấp, khi nữ sinh xin , cô cũng truy cứu, khi đóng cửa sổ cũng theo Chúc Tiểu Lan khỏi lớp học.
Ra khỏi lớp học, Chúc Tiểu Lan cũng chút thể tin Hạ Đan Đan Giang Nguyệt Vi dọa sợ, cô càng ngờ Giang Nguyệt Vi luôn luôn dịu dàng bỗng chốc thể trở nên vô cùng hung dữ như .
Thế nhưng hung dữ mới , như mới khác bắt nạt: “Cô đúng là nên mắng, cũng chọc cô , bỗng nhiên cứ khác gian lận, thật tài nào hiểu .”
Giang Nguyệt Vi cũng vì mấy vô cớ cô gian lận, bởi vì dù bọn họ cũng quen, nghĩ tới nghĩ lui, thể bởi vì cô và Hạ Đan Đan là quan hệ cạnh tranh, nếu thì Hạ Đan Đan cũng như .
Hai chuyện một lát cũng đến cổng trường, đường về nhà của mỗi cũng giống , đến cửa Giang Nguyệt Vi và Chúc Tiểu Lan bèn tách .
Giang Nguyệt Vi vội vàng đến trạm xe buýt, kết quả thoáng qua mới phát hiện chiếc xe đó qua, chiếc xe tiếp theo còn chờ hơn hai mươi phút, cô đang do dự nên bộ đến ngã ba , kết quả phát hiện đang lái xe chậm rãi dừng ở trạm.
Giang Nguyệt Vi vội vàng lên xe, lên xe, liền : “Hôm nay hình như chút muộn, còn tưởng rằng em xảy chuyện gì.”
Bỏ qua một chút sóng gió nhỏ của Hạ Đan Đan, Giang Nguyệt Vi kể chuyện về bảng điểm hôm nay và Trần Vĩ Lượng dạy quá giờ với , đó lấy bảng điểm và giải thưởng của , ánh mắt sáng lấp lánh : “Anh xem, thứ hai của lớp nha, cũng là thứ hai của ban khoa học xã hội, mặc dù bọn em chỉ hai lớp mà thôi.”
Giọng của cô lộ sự sung sướng, đáy mắt mang theo chờ mong sang, Tưởng Chính Hoa nhướng mày, nhanh nhận lấy bảng điểm trong tay cô, tổng điểm bốn trăm lẻ ba điểm ở phía .
Đằng mấy con lạnh như băng, ẩn chứa nhiều tâm huyết và nỗ lực của cô, cho nên, cô vui vẻ là chuyện hiển nhiên, đầu phụ nữ, nhéo nhéo khuôn mặt của cô, chân thành khen ngợi: “Vợ thật lợi hại!”
Giang Nguyệt Vi khen ngợi, tâm trạng Hạ Đan Đan quấy rầy trong nháy mắt lên, Trần Vĩ Lượng khen cô, Chúc Tiểu Lan cũng khen cô, nhưng cũng vui vẻ và thỏa mãn giống như khen cô.
Nghĩ đến Dương Tiểu Quả mượn danh nghĩa tiến bộ tặng bút cho , Giang Nguyệt Vi nhanh đưa cây bút tặng cho : “Đây là chiến lợi phẩm của em, bây giờ tặng nó cho , amh chữ thì dùng nó, thời điểm dùng nó thì nhớ đến em, thể nhận đấy!”
Đây là món quà đầu tiên vợ tặng cho , hơn nữa còn giá trị kỷ niệm như , Tưởng Chính Hoa thể nhận, nhận lấy bút, đặt túi áo ở n.g.ự.c , đó nghiêng tiến về phía cô, gò má phấn hồng mạnh mẽ hôn một cái: “Ừm, nhất định nhận!”
Trạm xe buýt cách trường học cũng khá gần, lúc trời còn tối hẳn, bên ngoài còn qua , đột nhiên hôn như khiến nhịp tim của Giang Nguyệt Vi đập nhanh hơn, theo bản năng cô ngoài, cũng may lúc bên ngoài ai thấy.
Tưởng Chính Hoa bộ dáng thất thố của cô, : “Chúng đăng ký nhận giấy kết hôn , ban ngày hôn một chút cũng mất mặt, em trốn cái gì chứ?”
Hôn đương nhiên mất mặt, thế nhưng Giang Nguyệt Vi sợ đột nhiên loạn, da mặt cô mỏng, vì thế vội vàng bảo lái xe rời .
Thời gian tan học kéo dài, về đến nhà cũng muộn, Giang Nguyệt Vi bèn định nấu cơm, đơn giản cô chỉ nấu một nồi mì cà chua, ăn xong giống như thường ngày lấy sách giáo khoa ôn tập và chuẩn bài.
Tưởng Chính Hoa thu dọn bàn, đó bê bát phòng bếp rửa sạch, rửa nghĩ đến chuyện đoàn trưởng với hai hôm nay.
Biên giới phía Nam hỗn loạn, trung đoàn bọn họ nhận nhiệm vụ đưa một tiểu đoàn sang biên giới để chi viện, cho nên hai ngày nay mở cuộc họp, đoàn trưởng trực tiếp với , bởi vì từng giao thủ với quân địch, cho nên quyết định do tiểu đoàn 1 của bọn họ xuất chiến chi viện, ngày mốt liền xuất phát.
Đồng thời đoàn trưởng cũng ngầm nhắc tới chuyện sang năm ông thể “bồi dưỡng” một năm, chuyện ông rõ, thế nhưng trong lòng Tưởng Chính Hoa hưng phấn, bởi vì đến lúc đó đoàn trưởng bồi dưỡng thì chức vụ sẽ để trống nên ba tiểu đoàn trưởng bọn họ ai nấy cũng cơ hội.
Song tham gia quân ngũ nhiều năm như , cũng chỉ công trạng chiến đấu chiến trường mới là định nhất, hiện giờ cơ hội của tới, vì bỏ qua.
Chỉ là bọn họ cũng khi nào mới thể bình bạo loạn, cũng khi nào mới thể trở về, cách khác, chính là ngày thể xác định.