"Lời cầu xin của Du Thần thì rõ ràng, nhưng Du Thế Hồng căn bản kiên nhẫn , cầm gậy chống đánh túi bụi , Khổng Từ ở bên cạnh can ngăn cũng ."
"Mãi đến khi hết sức, ông mới dừng tay, dựa sofa thở dốc."
Du Thần sai chuyện gây họa, cũng hé răng, cúi đầu chịu đòn mà một lời.
Khổng Từ vất vả lắm mới mong con trai bảo bối trở về, thấy đánh đến lông vũ áo bay , đau lòng vô cùng, rơi nước mắt oán trách chồng:
"Có chuyện thì chuyện cho tử tế, ông động tay gì! Con vất vả lắm mới về..."
Ông Du trừng mắt bà một cái, lớn tiếng : "Nếu nào giáo dục nó bà cũng ngăn cản, nó thể biến thành bộ dạng vô pháp vô thiên như bây giờ ?"
Khổng Từ cũng nâng cao giọng: "Sao vô pháp vô thiên? Nó gì thương thiên hại lí , cần thiết như !"
Du Thế Hồng trợn mắt: "Thế còn thương thiên hại lí? Thế nào mới tính là thương thiên hại lí?!"
Người phụ nữ hùng hồn : "Nó chẳng qua là thí nghiệm, nghiên cứu thôi mà! Có trộm cướp ." "Người thật sự là tên tiến sĩ Tần , chứ Tiểu Thần nhà chúng !"
"'Chỉ là thí nghiệm'?" Du Thế Hồng cảm thấy bà quả thực thể lí lẽ.
"Không đến những con vật , ngay cả Tiểu Đường, cho dù cô là một bảo mẫu, đó cũng là một sống sờ sờ ? Có cần ngày mai cũng đưa bà lên bàn thí nghiệm, nghiên cứu cải tạo cơ thể và đại não của bà ?"
Khổng Từ bĩu môi, khí thế yếu một chút, nhưng vẫn phục lẩm bẩm:
"Nghiên cứu thì nghiên cứu, nếu thể ngự thú, thế thì quá !"
Ông Du đập bàn một cái: "Thế nếu thí nghiệm thất bại, c.h.ế.t thẳng bàn thí nghiệm thì ? Bà cũng hề gì ?!"
Khổng Từ im lặng.
Du Thế Hồng tiếp tục mắng: "Hơn nữa, chỉ là chuyện thí nghiệm thôi ?! Con trai bà nhiều con thú biến dị hung tàn như , nếu chúng khắp nơi hại , chẳng là tạo nghiệp ?!"
"Nghe Du Thần kể, mức độ nguy hại của những con thú dữ hề thua kém thiên tai."
Khổng Từ ông , lập tức một nữa nâng cao giọng: "Cái gì gọi là tạo nghiệp? Ông đừng chụp mũ lên đầu con trai !"
Sau đó túm c.h.ặ.t t.a.y Du Thần, an ủi: "Tiểu Thần, con đừng gánh nặng tâm lí gì, bố con ông chỉ thích quá lên thôi..."
"Còn đợi ông Du mở miệng, Du Thần tự một câu: "Mẹ, bố đúng đấy."
Sau đó với Du Thế Hồng: "Bố, bây giờ sự việc như , bố đánh mắng con đều nhận. việc cấp bách bây giờ, vẫn là giải quyết chuyện ..."
Ông Du nhíu mày: "Con nhẹ nhàng thật đấy! Bố giúp con tìm cái tên tiến sĩ đáng c.h.ế.t đó?"
Du Thần tiến gần ông một bước: "Người đông sức mạnh lớn. Chúng thuê nhiều , tìm kiếm ráo riết, nhất định thể tìm ! Thời tiết lạnh như , giao thông tiện, chạy xa ."
Ông Du vẫn cau mày: "Tìm kiếm ráo riết? Con còn tưởng là tận thế ? Bây giờ bố gì sức mạnh lớn như !"
"Trước đây ông tùy tiện một câu, Lâm Bắc Thị nhiều việc cho ông , nhưng bây giờ còn ai thèm để ý đến một ông già chân cẳng tiện như ông nữa?"
Du Thần vô cùng tự tin: "Có tiền thể sai quỷ sai ma! Chúng còn hai cái kho hàng bí mật ? Bố lấy vật tư ở đó , chỉ cần lương thực, sẽ nhiều việc cho chúng ."
Vân Vũ
Ông Du tức giận đến mức lông mày dựng thẳng: "Đồ phá gia chi tử! Dám nhớ thương kho hàng của bố?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/chuong-679-nang-luc-sinh-san-sanh-ngang-voi-gian.html.]
Bên cạnh Khổng Từ cũng sốt ruột: "Tiểu Thần, cái ! Đó là nghi thức cho nửa đời của chúng . Trước đây vì tìm con, dùng ít , bây giờ thể động nữa! Nếu gia đình chúng sống thế nào?"
Du Thần vỗ vỗ lưng bà : "Mẹ, yên tâm. Chỉ cần tìm về Thuốc Biến Dị Thủy, chúng kiếm bao nhiêu lương thực cũng thành vấn đề..."
Ông Du tức giận đến mức vung gậy chống, quét tất cả đồ bàn xuống đất:
"Hỗn xược!!"
"Mày còn dám nghĩ đến cái Thuốc Biến Dị Thủy đó? Bây giờ là tận thế, chúng sống một cách khiêm tốn là ! Lăn lộn lung tung cái gì?!"
"Thời đại đổi ! Những cái hoài bão sự nghiệp thời của mày nhanh chóng thu ! Thành thật, sống an phận ở nhà!"
Du Thần vẻ mặt phục khuyên: "Bố! Vô tội nhưng tội. Chúng vật tư, nhưng khả năng tự bảo vệ đủ, điều nguy hiểm!"
"Bố cũng thấy , thế đạo càng ngày càng loạn, những như chúng thịt má, là lương thực dư dả, sẽ mãi mãi là con cừu béo trong mắt khác. Không thể nào ngày tháng yên !"
"Ý định ban đầu của con khi phát triển đội quân dị thú, cũng là để bảo vệ bản , bảo vệ nhà..."
Hắn , vẻ mặt lo lắng sốt ruột: "Hơn nữa mấu chốt là, thuốc nước đó ở trong tay con, con tuyệt đối sẽ loạn, nhưng ở trong tay tiến sĩ Tần thì giống, bố đấy, là một kẻ điên..."
Với tính cách điên cuồng của tiến sĩ Tần, khả năng sẽ tạo một đống động vật biến dị, lật đổ thế giới .
Ông Du im lặng một lúc, thở dài : " nhà chúng thật sự còn lương thực dư dả."
"Trước đây vì tìm kiếm Du Thần mất tích, ông lật hết gốc rễ ." "Tốn hơn nửa vật tư , mà cũng tìm , cuối cùng vẫn là Du Thần tự trở về."
"Con trai ruột của còn tìm thấy, thể tìm một lạ cố tình chạy trốn?"
"Có cái tiền đó, thà nghĩ cách thêm vài khẩu súng, tăng cường khả năng tự bảo vệ còn hơn."
Ông Du suy tư một lúc, liền dựa sofa, quyết định: "Được ! Chuyện đến đây là kết thúc."
Ông ném gậy chống sang một bên: "Cho dù tên họ Tần lấy trộm thuốc nước thì thể gì? Bên ngoài bây giờ còn mà động vật để cải tạo."
"Mấy con thú dữ hiện trong phòng thí nghiệm của các con thì mấy con? Gây sóng gió gì lớn ! Nói chừng khỏi cửa, sẽ một băng đảng nào đó theo dõi, vài phát đạn là tất cả đều tiêu diệt, hầm ăn canh."
"Có con thú dữ nào thể hung hãn hơn con ?"
Ông Du càng càng cảm thấy chuyện thực gì to tát, vì thả lỏng :
"Đợi những con thú dữ của con đều c.h.ế.t hết, chuyện cũng coi như là kết thúc."
Nào ngờ Du Thần xoa xoa tay, thiếu tự tin một câu: "Rất khó c.h.ế.t hết... Năng lực sinh sản của những con dị thú đó cải tiến, thể sánh ngang với gián..."
Ông Du lập tức bật dậy: "Cái gì?!"
"Mày bệnh ?!"
"Có cái năng lực mày nghiên cứu cách sinh sôi thêm lợn, dê, bò, gà, vịt, cá? Toàn thế giới sẽ cảm ơn mày! Nghiên cứu cái gì mà hung thú?"
Du Thần cúi đầu, gì.
Hắn thiếu đồ ăn, tự nhiên nghĩ đến phương diện . Cái thiếu là khả năng bách chiến bách thắng, chỉ nhớ đến việc chế tạo đội quân dị thú cho riêng ...