Tiểu Hồng  chịu nhục, nhảy giếng tự vẫn. Lý mụ mụ đang  việc bên ngoài,  tin dữ vội vã trở về, cầu xin phu nhân chủ trì công đạo.
 
 Tô Diên  ăn chân giò,  lười nhác nâng mày:
 
“Một  là tướng quân tiền đồ vô lượng, một  là nô tỳ, chẳng  là nàng tự leo lên giường ? Ruồi bâu  đậu trứng lành, nếu nàng  giữ  trong sạch,   gặp chuyện ?”
 
Nàng  mất kiên nhẫn đuổi  . Nhà quyền quý  một nữ tỳ ch-ếc, ai cũng  để tâm.  mạng của nô tỳ cũng là mạng, phụ mẫu của nô tỳ cũng  đau lòng. Phu nhân cao quý   thể hiểu .
 
“Không thể nào, chỉ là một nô tỳ,   cho bà  mười lạng bạc, đủ cho cả nhà bà  ăn vài năm , bà  còn  hài lòng ?”
 
Ta chỉ thấy buồn . Ta   gả cho tôn tử của Chu mụ mụ là vì khinh thường hạ nhân, đến tay nàng, mười lạng bạc mua mạng nô tỳ  là ân huệ. Vẫn là kiểu  nghiêm khắc với  khác, khoan dung với bản .
 
“Ngươi đương nhiên  hiểu , ngươi  tại  kẻ ăn mày ở cổng thành nhận  ngươi ?”
 
Ta mở tầng thứ hai của hộp đồ ăn, bên trong là một đĩa bánh quẩy.
 
“Hắn vốn là một  bán bánh quẩy ở chợ Tây, khi ngươi mang thai  một   ăn bánh quẩy, phu quân  của ngươi nửa đêm sai  bắt  đến.”
 
“Thì ,   cho  hai lượng bạc thưởng, đủ cho  bán bánh quẩy cả năm .”
 
Ta .  là giỏi tính toán, quản lý gia đình, tính toán  thứ đều chi li.
 
“ tối đó, là đêm thê tử  lâm bồn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-lai-xu-ly-muoi-muoi-tra-xanh-doc-ac-lam-lai-cuoc-doi/chuong-15.html.]
 
Để khoe khoang tình yêu của Hầu gia dành cho thê tử, hộ vệ gây náo loạn, khiến sản phụ động thai sớm.
 
Khi  trở về nhà, thê tử của   một xác hai mạng. Cùng là mang thai, phu nhân Hầu gia  ngàn vạn sủng ái, còn thê tử  bán hàng đến ch-ếc cũng  chờ  phu quân.
 
Từ đó,  bán hàng  còn bán bánh quẩy nữa, cả ngày  gục ở cổng thành chờ ch-ếc. Cái gọi là thời thịnh trị,  sự cai trị của minh quân hiền thần, mạng của loài kiến   thể   thấy?
 
“Muội  , thiên lý công bằng  đời , từ  đến nay   dùng tiền để đo lường. Hôm nay ngươi đến mức ,   thua , mà là thua mỗi  trong thế gian   tỉnh ngộ.”
 
Nàng  sững sờ một lúc, gõ  song sắt, ánh mắt đầy căm hận:
 
“Ngươi đừng  đạo lý với , ngươi chỉ  ngâm mấy câu thơ chua chát, ôm chân phản nghịch mà thôi. Hầu gia chỉ là thời vận  , ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thường kẻ nghèo hèn.”
 
Ta  lớn:
 
“Đáng tiếc là   cơ hội nữa . Yên tâm,  sẽ  gi-ếc ngươi. Ta sẽ giam ngươi và phu quân  của ngươi  Nam Sơn trồng trọt,  kẻ quê mùa suốt đời.”
 
Đối với hai  , mất  quyền lực,      ,  lẽ còn khó chịu hơn là gi-ếc họ.
 
Khi rời khỏi thiên lao,  lưng vọng  lời nguyền rủa nghiến răng ken két:
 
“Tiện nhân,  nguyền rủa ngươi cả đời  sinh  nhi tử!”
 
Ồ, cầu còn  .