16.
Phụ mẫu  nhanh  tới. Họ  bộ dò xét,  kiên quyết khẳng định nàng chính là Tống Như Sơ. Họ  hề  dối, nên Bùi Tịch chẳng phát hiện kẽ hở. Chàng  , Tống gia còn  một nữ nhi khác. Nữ nhi  từng  vợ  ba năm, tên là Tống A Lê.
 
Châu Phóng cũng khuyên:
“Chủ quân, e là dạo  ngài quá mệt mỏi . Hay về nghỉ ngơi  .”
 
Bùi Tịch dần bình tĩnh, bước  ngoài. Ta lặng lẽ  theo,    ánh trăng, bóng dáng khiến  bỗng thấy xa vời khó đoán.
 
Mùi hương cơ thể, sức khoẻ, vị lê tô… thật  đều  thể chứng minh một    tráo. Với tính tình , cũng  nên vội vàng kết luận. Vậy mà   tin chắc như thế.
 
Châu Phóng đuổi theo hỏi:
“Chủ quân, rốt cuộc ngài   ?”
 
Bùi Tịch dừng bước,  :
“Ngươi còn nhớ giấc mơ  từng  ?”
 
Châu Phóng nhớ :
“Ý chủ quân là mơ thấy nữ quân và một đứa trẻ  bên  sông, ngài gọi thế nào nàng cũng  đáp ?”
 
Bùi Tịch chậm rãi gật đầu:
“Châu Phóng,  lẽ… nàng  c.h.ế.t .”
“Cả đời ,  dường như chẳng giữ  gì. Cha  là ,   là , nàng… cũng là .”
“Có lẽ, còn cả một đứa con.”
“Ngươi  xem, con  sống để  gì?”
 
Ta trôi đến  mặt , từ trong mắt ,   thấy nỗi buồn sâu thẳm.
 
Châu Phóng vội vàng lắc đầu:
“Không thể nào,  thể nào. Chủ quân, ngài đừng nghĩ nhiều, nữ quân chắc chắn vẫn là nữ quân. Còn hài tử, ngự y chẳng    , năm nay nhất định sẽ  tin.”
 
Bùi Tịch   thêm. Chàng trầm mặc một hồi,   lệnh:
“Ngươi lập tức  tra, năm xưa phu nhân Tống gia sinh nở là đơn thai  song thai. Nếu là song thai… thì  chuyện đều giải thích .”
 
Chàng  bình tĩnh trở , lập tức nghĩ  khả năng .  năm xưa  chuyện sinh đôi chỉ  vài : thầy thuốc  sớm bôn ba tứ hải, bà v.ú qua đời từ lâu, chỉ còn cha  và Diệp Nhi .
 
Mà cha   chuẩn  sẵn từ , tuyệt sẽ  để lộ sơ hở.
 
17.
Quả nhiên, Châu Phóng  tra  gì. Năm đó bà đỡ và gia nhân hầu hạ khi sinh nở   lượt qua đời. Có lẽ cả bà v.ú cũng là  họ hại chết. Khi  bà v.ú  thể vốn yếu, xin về quê dưỡng bệnh, chẳng bao lâu thì  tin bà bệnh mất. Ta lúc đó thương tâm đến mức  rời giường nổi,  đó cha  đưa Diệp Nhi đến.
 
Diệp Nhi cùng các tỳ nữ cũng từng  thẩm vấn, nhưng chẳng hỏi  gì. Cuối cùng, nàng còn lấy cớ  chịu nổi hình phạt mà lao  đao tự vẫn.
 
Bây giờ, những kẻ  rõ chân tướng, chỉ còn cha  và Tống Như Sơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-hoa-kiep-doat-phu/chuong-6.html.]
 
Nàng mặc y phục  thường mặc, búi kiểu tóc  thường búi,   mặt Bùi Tịch. Không ,  nháo, chỉ lặng lẽ. Chính lúc  nàng mới giống  nhất.
 
Bùi Tịch thoáng ngẩn . Tống Như Sơ dâng ,  vài chuyện riêng tư chỉ  và  mới . Những chuyện  đều xảy   khi Diệp Nhi đến, xem  nàng  cũng khá giỏi vụ lén  trộm.
 
Bùi Tịch lẳng lặng  xong,  đột nhiên hỏi:
“Đã nhớ rõ như thế,  ngươi còn nhớ đêm động phòng bản vương   gì ?”
 
Ánh mắt Tống Như Sơ run lên. Có lẽ nàng tưởng rằng chủ động kể chuyện riêng thì  sẽ tin, chẳng ngờ   gặng hỏi ngược .
“Qua lâu như  , …  quên mất.” – nàng khẽ đáp.
 
Ta thì nhớ rõ. Chàng :
“Dẫu ngươi sinh   khiến   thương xót đến , cũng đừng mong bản vương thương tiếc lấy nửa phần.”
 
Bùi Tịch lạnh lùng :
“Quên  ? Vậy hãy nghĩ kỹ , nghĩ xong  hãy đến  cho bản vương.”
 
Tống Như Sơ vội vã như chạy trốn.
 
Ta  Châu Phóng và   bàn tán:
“Tính tình chủ quân đúng là  khác,   thà g.i.ế.c nhầm chứ  bỏ sót.”
“Bởi vì để tâm, nên mới  dám hành động thiếu suy xét.”
“Các ngươi  chủ quân từ khi nào mới để tâm đến nữ quân? Trước đó chẳng   gì.”
“Duyên phận vốn là thấm dần như mưa móc,  lẽ từ một chén , một bát cơm mà bắt đầu, ai  .”
18.
Đôi chân  cũng bắt đầu tan biến, chỉ còn tà váy dài phấp phới. Dựa   tan biến ,  tính toán , e là chẳng còn mấy ngày nữa thì  sẽ biến mất  .
 
Bùi Tịch cũng đổi hướng điều tra,  lệnh cho   tìm nữ thi vô danh. Chàng :
“Sống thì  thấy , c.h.ế.t thì  thấy xác. Nếu  tìm thấy t.h.i t.h.ể của nàng,  chứng minh nàng còn sống.”
 
Ta ngày càng tin rằng,  thật sự  tìm thấy , chứ  chỉ để chứng minh   Tống gia lừa gạt. Ta  ngừng  với  rằng   chôn  gốc lê, nhưng  vẫn chẳng  . Ta thấy  đôi khi cũng  ngốc, rõ ràng  mơ thấy   gốc lê nở hoa,  mà   nghĩ đến chuyện tới Tống gia đào lên một ?
 
Vài ngày ,   tìm   nhiều t.h.i t.h.ể vô danh,  ít là nam thi, thậm chí còn  cả trẻ sơ sinh. Chàng đưa Tống Như Sơ đến để nhận diện, trong đó   .
 
Khi  ngang qua những hài nhi ,  khựng . Phần lớn đều là bé gái.
“Chủ quân,  ?” – Châu Phóng hỏi.
 
Chàng dịu giọng:
“Đứa trẻ trong mộng… là một bé gái  đáng yêu.”
 
Ta khẽ đặt tay lên bụng , chẳng cảm thấy gì. Ta cũng  từng  mơ, cô bé đáng yêu , e là cả đời   cũng  còn  thấy dung mạo nó nữa. Nó đến khi  chẳng  ,  cùng  c.h.ế.t  lúc  chẳng  .
 
Hai mươi năm sống,  hình như chẳng giữ   gì.