Đào Diệp mang tiền thưởng , lát   trở về, trong tay là một hộp bánh củ súng.
 
Mở nắp,  mỗi chiếc bánh đều vẽ hoa sen song sinh.
 
Sen cùng gốc nở đôi, như tình tỷ  chúng  .
 
Ta mỉm . Lý Tỉ quả là  thông minh.
 
Đào Diệp  sắc mặt , khẽ :
 
“Nô tỳ   đường gặp Tống thái y, ngài  bảo đa tạ ân điển của nương nương,   nay   ,  tìm lúc đến bắt mạch bình an cho nương nương.”
 
Ta ừ một tiếng:
 
“Bản cung chiều nay rảnh.”
 
Đào Diệp lui , Đào Chi  cắn môi:
 
“Nương nương, nếu thật sự tra  tiểu thư là do bệnh cấp mà mất…”
 
“Không .” 
 
Bàn tay  tay áo  siết chặt.
 
Ta  cung,   để xác nhận nàng   bệnh mà c.h.ế.t  .
 
Ta  sớm  nàng  hại c.h.ế.t.
 
Tống thái y vội vã đến,  khẽ nâng tay:
 
“Nói .”
 
Hắn cung kính lên bắt mạch, giọng thấp hẳn:
 
“Tiểu nhân vô dụng, chỉ tra  hôm đó vốn là Lý thái y và Trần thái y trực ban.   chẳng hiểu , Chính thái y  tự lưu , các thái y khác đều rút, chỉ còn vài học đồ.”
 
Ta nghiêng đầu:
 
“Bình thường mấy  trực ban?”
 
Giọng  cực nhẹ:
 
“Hai vị. Hơn nữa bệnh chứng của các nương nương trong hậu cung, xưa nay đều mời Trần thái y hoặc Lâm thái y vốn chuyên khoa phụ. Chính thái y  Hoàng thượng tín nhiệm, thường ngày  ít khi khám cho các nương nương.”
 
Ta khép mắt, lời của Thịnh Trường Du vẫn còn vang bên tai.
 
“Đại tỷ  ,  ngày đêm canh giữ ở Chu Tước đại nhai, các thái y   cung môn đều  giờ giới nghiêm, hôm nào đến lượt ai trực đêm  rõ như lòng bàn tay. Đêm Lệnh Nghi c.h.ế.t, Chính thái y  phá lệ nửa đêm nhập cung chầu chực, quả thật đáng ngờ!”
 
Đôi mắt  đỏ ngầu, quỳ mạnh xuống  mặt :
 
“Đại tỷ!”
 
“Lệnh Nghi của  c.h.ế.t  minh bạch trong cung, nàng vốn là   sợ bóng tối, mà lúc c.h.ế.t  cô độc  ai bên cạnh, thậm chí đến lúc  nàng còn chẳng    nhận  nàng chính là Lệnh Nghi…”
 
“Ta  cam tâm! Không cam tâm!”
 
“Rõ ràng chúng    với , nàng từng hứa với , sẽ để  đến Cố gia cầu .”
 
Một giọt lệ đỏ thẫm trào  từ mắt .
 
“Chỉ cần  thể báo thù cho Lệnh Nghi, đại tỷ,  cái gì cũng  thể .”
 
Thật trùng hợp,  cũng .
 
14
 
Cả đêm  trằn trọc  ngủ yên, hôm   thỉnh an hoàng hậu,  mắt  thâm quầng.
 
Hoàng hậu hừ :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/10.html.]
“Trong cung  kẻ như gà mắt đen, chỉ chăm chăm  hôm nay Hoàng thượng  cung nào, thật đúng là hạng tiểu môn tiểu hộ khiến   chê .”
 
Ta thảnh thơi uống :
 
“Làm  so  với nương nương, còn khi là cô nương  thường ở bên Hoàng thượng, trong cung  sớm thành nhà của nương nương .”
 
Hoàng hậu quát:
 
“Cố Quý phi, ngươi chớ dựa  sủng ái của Hoàng thượng mà cho rằng bản cung  dám trị ngươi!”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta đặt chén  xuống, ngạc nhiên:
 
“Ngài vô cớ nổi giận  gì? Chẳng  Thái hậu nương nương xưa nay vẫn thường mời nương nương nhập cung lễ Phật ? Thần   sai điều gì ư?”
 
Hoàng hậu nghẹn giọng  :
 
“Thái hậu nương nương dĩ nhiên là thiên vị bản cung.”
 
Ta ung dung  dậy:
 
“Nương nương lấy   gương thiên hạ, bản cung dĩ nhiên  noi theo.”
 
Các tần phi bên    ngang nhiên bỏ , ánh mắt d.a.o động bất định.
 
Phụ họa hoàng hậu dĩ nhiên  thỏa, nhưng thái độ  càng ngày càng kiêu ngạo  chẳng  Hoàng đế trách phạt.
 
Mà trong cung,   khéo nhất chính là đoán ý  cao.
 
Huống hồ, ngoài hoàng hậu, từ Hoàng đế, Thái hậu, đến cung nữ thái giám,  đều hòa nhã dễ gần,  rộng rãi ban thưởng.
 
“Thỉnh an nương nương.” 
 
Lý cô cô bên cạnh Thái hậu ôm hoa tươi,  ngang gặp .
 
Ta  tươi:
 
“Cô cô đây là mang  cúng Phật ?”
 
Ta đối  với Thái hậu,  càng đối  với  bên cạnh Thái hậu.
 
“Đào Diệp, còn  mau  giúp một tay?”
 
Nàng lanh lẹ nhận lấy hoa:
 
“Cô cô cẩn thận kẻo mỏi tay.”
 
Lý cô cô :
 
“Nương nương   bái kiến Thái hậu ? Hôm nay  khó ở,  gặp ai cả.”
 
Thái hậu vốn chẳng   mẫu của Hoàng đế, tình mẫu tử cũng chỉ ngoài mặt, nên các phi tần đối đãi với bà cũng chỉ là lấy lệ.
 
Chỉ   là thật lòng nịnh bợ,  từng  hoàng hậu chế giễu mấy .
 
Ta :
 
“Vậy thì thôi, Đào Diệp, tiễn cô cô .”
 
Một lát , Đào Diệp  .
 
“Hôm đó  Hà gia  cung vẫn luôn ở chỗ Thái hậu,  gặp ai khác.”
 
Đào Chi nghiến răng:
 
“Mẫu nữ Hà gia chẳng ai , chỉ  leo cao, chính là đến để hái quả chín thôi! Cố gia chúng  ở bên cạnh Hoàng thượng bao năm, từ lâu  định hôn ước, chắc chắn là họ ganh ghét Thái tử phi, ngầm hạ độc.”
 
Ta khẽ thở dài:
 
“Chưa chắc.”