Đào Chi ngạc nhiên:
 
“Nương nương, chẳng  ngài sớm  nghi hoàng hậu…”
 
Ta lắc đầu:
 
“Lần đầu  gặp hoàng hậu, liền  chẳng liên can gì đến nàng.”
 
Nhìn bộ dạng  tin của Đào Chi và Đào Diệp,  bật .
 
“ là hai đứa ngốc.”
 
“Hoàng hậu khi  chẳng qua là một tiểu thư khuê các  xuất giá, nàng  thể   gì? Nữ quyến Hà gia với Thái hậu vốn chẳng  giao tình, hôm đó  cung, chỉ  thể là ý của Hà đại nhân và Hoàng đế.”
 
Đào Chi sững sờ:
 
“Hoàng thượng?  Hoàng thượng đối với Thái tử phi  , đến nay còn vương vấn, nhất định là Hà gia giở trò!”
 
Giọng  cực khẽ:
 
“Thế nào là Hoàng đế? Trên đời  lớn nhất chính là Hoàng đế,   đều    sai khiến. Huống hồ trong cung, nơi  đưa tay  là  thể chạm đến.”
 
Đào Chi cứng họng.
 
Ta  nàng với ánh mắt thương hại:
 
“Trên đời chỉ  nữ tử  bức ép,  gì  Hoàng đế  bức ép?”
 
Nữ nhân hiếm khi hoài nghi nam nhân, luôn thích tìm cho họ vài cái cớ vụng về.
 
Dù , ngay cả nữ nhân cũng  chọn kẻ yếu để trút giận.
 
Hận kẻ đang nắm quyền quá mệt mỏi, còn hận một nữ nhân chỉ  cái miệng sắc bén mà quyền lực thì chẳng bao nhiêu,  đơn giản hơn nhiều.
 
Đào Chi cả nửa ngày  thốt nên lời.
 
Đào Diệp vốn lớn lên ở Lâm Châu, phản ứng nhanh hơn:
 
“Vậy  nương nương cố ý đối đầu với hoàng hậu ?”
 
Ta  trả lời.
 
Cũng chẳng  cố ý.
 
Hoàng hậu là kẻ hưởng lợi trực tiếp từ cái c.h.ế.t của Lệnh Nghi, thêm  cái miệng chẳng bao giờ chịu thua ,  thực sự  ưa nổi nàng .
 
, chỉ  một Cố Quý phi thẳng thắn đến mức chẳng buồn che giấu hỉ nộ ái ố mới khiến Hoàng đế yên tâm.
 
Ta cúi đầu suy nghĩ, rốt cuộc trong chuyện , ai mới là kẻ đáng c.h.ế.t nhất đây?
 
Là Hà gia?
 
Hay chính là Hoàng đế?
 
15
 
Dần dần,  những phi tần lanh lợi bắt đầu qua  với .
 
“Ngày sinh thần của Hoàng hậu sắp tới  đấy.”
 
“Ta lười lấy lòng nàng  lắm, thêu một cái khăn tay cho xong chuyện thôi.”
 
Ta khẽ : 
 
“Đừng  , bản cung dù   hợp với Hoàng hậu, cũng chuẩn  một phần hậu lễ, các ngươi cũng nên để tâm mới .”
 
Các nàng  nhạt: 
 
“Đã  nương nương dặn dò,  thì chúng  sẽ  thế.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Sau khi họ ríu rít rời , Tống thái y vội vã bước :
 
“Tham kiến nương nương.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/11.html.]
Ta ngẩng cằm.
 
Hắn gần như  động môi: 
 
“Thi thể của tiền Thái tử phi  phân hủy nghiêm trọng, nhưng tiểu  thần  Thịnh tướng quân gật đầu cho phép vẫn lấy  một đoạn xương ngón tay. Quả đúng như nương nương , lệnh tỷ là do trúng độc mà c.h.ế.t.”
 
Không  Thịnh Trường Du dùng cách gì đánh tráo t.h.i t.h.ể của nàng, nay  giấu trong Thịnh phủ.
 
Tim  nhói lên: “Là độc gì?”
 
Tống thái y chần chừ: 
 
“Vẫn  tra . Chỉ  loại độc  gây ảo giác, mù mắt và hôn mê. Tiểu nhân đoán chừng, e rằng là loại độc từ phương Bắc.”
 
Ta  : “Tống thái y,  lời thì cứ  thẳng.”
 
Hắn dè dặt liếc  một cái: 
 
“Chính thái y thuở trẻ từng  du lịch phương Bắc”
 
Ta suy nghĩ hồi lâu,  : 
 
“Tống thái y, đến bắt mạch cho bản cung.”
 
Khi bàn tay  đặt lên cổ tay ,  khẽ cất giọng: 
 
“Ngươi hãy truyền lời đến Thịnh tướng quân một câu.”
 
“Hà đại nhân, cũng từng  quan ở phương Bắc.”
 
Hắn giật  ngẩng đầu.
 
Ta  nhạt: “Việc  ngươi  cần bận tâm nữa, bản cung sẽ  việc khác giao cho ngươi.”
 
Ta dịu giọng: “Sinh thần của Hoàng hậu sắp đến, ngươi  xem, bản cung tặng nàng  thứ …  chăng?”
 
Mặt Tống thái y tái nhợt, nhưng thấy  vẻ hờ hững, cuối cùng  vẫn run rẩy cúi  lui xuống.
 
“Khoan.” Ta gọi  .
 
Ta nghiêng đầu, hạ giọng: 
 
“Trước khi c.h.ế.t, nàng  đau đớn ?”
 
Tống thái y quỳ rạp xuống: 
 
“Răng cắn lỏng,  thấy giãy giụa, hẳn là lúc Thái tử phi nương nương mất  ở trong cơn hôn mê,  đau đớn gì.”
 
Ta gật đầu,   thêm, để mặc  lặng lẽ rời .
 
Lệnh Nghi,  đau ?
 
Ta  lặng bên cửa sổ.
 
Lệnh Nghi, tỷ tỷ vô dụng.
 
Ngày   chỉ chiếm lấy tình yêu của phụ mẫu, sự phồn hoa của kinh thành, nay  chiếm cả tên họ và sinh mệnh của .
 
Muội hận  cũng .
 
Kiếp , đừng    của  nữa.
 
16
 
Có lẽ tin tức về Lệnh Nghi  kích động , nên khi gặp  Hoàng hậu,  càng thấy nàng  chướng mắt.
 
Ngay cả lúc Hoàng đế  mặt,  cũng chẳng còn chút kính nhường nào.
 
“Bệ hạ,  xem Cố Quý phi, cậy  sủng ái của , đến thần  cũng  coi  gì.”
 
Ta vẫn uể oải  đó,  chịu  dậy hành lễ.
 
Sắc mặt Hoàng đế sa sầm.