Hoàng hậu còn  kịp quát, Trung Thân vương phi  cướp lời: 
 
“Bệ hạ, chẳng lẽ nương nương…  mang thai ?”
 
Hoàng đế cả kinh: “Mau truyền Chính Thái y đến bắt mạch!”
 
Thái y chính vội vã  điện, tự  đặt tay lên cổ tay .
 
Chốc lát,  mừng rỡ: 
 
“Chúc mừng bệ hạ, Quý phi nương nương   hỉ.”
 
Lửa giận của hoàng đế lập tức biến thành vui mừng khôn xiết: 
 
“Còn  ngây  đó  gì! Mau đỡ Quý phi dậy!”
 
Trung Thân Vương dẫn tông  đồng thanh chúc mừng: 
 
“Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng Quý phi nương nương!”
 
Ta như  tỉnh , run rẩy  lên: 
 
“Bệ hạ…”
 
Hoàng đế vội gọi: “Ái phi cẩn thận, đến bên cạnh trẫm  nào.”
 
Ta chậm rãi  tới,   hoàng hậu che miệng khẽ : 
 
“Nương nương, xin nhường một chút.”
 
Lồng n.g.ự.c nàng  kịch liệt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ  thể cứng ngắc lùi sang bên.
 
Ta hành lễ với hoàng đế, giọng dịu dàng: 
 
“Bệ hạ, xin ngàn vạn  đừng trách hoàng hậu nương nương, là thần   khỏe,  hề liên quan gì đến việc phạt quỳ của hoàng hậu nương nương.”
 
Lý Cảnh lườm hoàng hậu: 
 
“Đường đường là hoàng hậu,  nghiêm khắc với phi tần như ,   quản lý  lục cung?”
 
Môi hoàng hậu run rẩy: 
 
“Bệ hạ—”
 
Kỳ thực nàng   bao giờ phạt  quỳ. 
 
Chỉ là sẽ chẳng ai  kiểm chứng nữa.
 
Ta dịu giọng an ủi: “Nương nương đừng tức giận.”
 
Những phi tần khác thi  chúc mừng .
 
Ta khẽ vuốt bụng, mỉm : 
 
“Hôm nay Tấn tần còn , Phụng Nghi cung sắp  thêm tiểu thái tử. Đứa bé trong bụng thần  chắc là tiểu công chúa thôi, chẳng  bao giờ mới chờ  tin vui từ hoàng hậu nương nương đây?”
 
Mặt Tấn tần tái nhợt, vội biện giải: 
 
“Nương nương, thần    ý đó…”
 
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất  ánh mắt độc địa của hoàng hậu.
 
Ta như chẳng hề  , khẽ :
 
“Nương nương, hôm nay là sinh thần của . Thần  xin chúc nương nương, năm nào cũng  hôm nay, tuổi nào cũng  như hôm nay.”
 
18
 
Nàng  rốt cuộc  nhịn nổi: 
 
“Ngươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/13.html.]
 
Hoàng đế nhíu mày: 
 
“Hoàng hậu.”
 
Ta nép  lưng hoàng đế, khiêu khích nở nụ , gương mặt nàng  đỏ bừng, hàm răng nghiến ken két.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta nũng nịu: “Bệ hạ,  thạch lựu  bàn hoàng hậu nương nương  thật đấy.”
 
Hoàng đế phất tay: 
 
“Hoàng hậu, mang  đây.”
 
Nàng   tin nổi vận mệnh  xoay chuyển nhanh đến thế.
 
Trung Thân vương phi  dịu dàng gỡ rối: 
 
“Hoàng hậu nương nương vui mừng nên ngẩn , để thần phụ  nương nương hầu hạ .”
 
Trung Thân vương phi bưng quả thạch lựu  bàn hoàng hậu, từ từ  về phía .
 
Ta cau mày, sắc mặt càng thêm tái nhợt, liên tục nhắm mắt  mở , dùng ngón tay  ngừng dụi mắt.
 
Hoàng đế lấy  lạ: “Ái phi,  thế?”
 
Đào Diệp cúi sát : 
 
“Nương nương?”
 
Ta vội nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng đầy kinh hoảng: 
 
“Ta…    thấy nữa…”
 
Đào Chi kêu thất thanh, mặt trắng bệch lùi  một bước.
 
Máu tươi trào  nơi miệng mũi ,   run rẩy như trúng hàn chứng.
 
Hoàng đế giật bắn, sắc mặt kinh hoảng: 
 
“Ngươi…”
 
Ta òa : “Ta  thấy gì cả,  thấy gì cả! Bệ hạ cứu mạng—”
 
Hoàng đế theo phản xạ  sang Chính Thái y: 
 
“Chính thái y! Tại   cho Quý phi…”
 
Thái y chính mặt xám ngoét, quỳ xuống dập đầu liên tục: 
 
“Bệ hạ, việc   liên quan đến hạ thần!”
 
Hoàng hậu đờ đẫn  hoàng đế, còn  hiểu  xảy  chuyện gì.
 
Trung Thân vương phi sợ đến mức vội xua tay: 
 
“Các ngươi còn  ngẩn   gì! Mau tới khám cho nương nương!”
 
Tống Thái y vượt qua đám  ngây dại tiến lên, tâu: 
 
“Bệ hạ, trông nương nương giống như trúng độc…”
 
Ánh mắt  dừng  ở quả thạch lựu,  liếc sang hoàng hậu.
 
“Ngươi  bậy!” Hoàng hậu cuối cùng cũng nhận  chuyện gì đang xảy , hét lớn: 
 
“Nàng còn  ăn, hơn nữa bản cung   thể tự hạ độc chính ?”
 
Trong bầu  khí c.h.ế.t lặng, một phi tần kinh hãi kêu lên: 
 
“Là… là bát  của hoàng hậu nương nương!”