Một tiểu quý nhân vốn thường ngày lặng lẽ, nay  cất tiếng the thé như lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng  n.g.ự.c hoàng hậu, giáng cho nàng đòn trí mạng.
 
“Hoàng hậu nương nương, sáng nay ép Quý phi nương nương uống một bát thuốc!”
 
“Chúng  đều tận mắt  thấy!”
 
19
 
Tiếng rên rỉ của  càng lúc càng lớn, Tống thái y vội vàng :
 
“Nhanh cho nương nương uống nước đậu xanh và sữa bò!”
 
Ta  thương tâm: 
 
"Là ai  hại  và đứa bé…”
 
Hoàng đế cuối cùng cũng phản ứng :
 
“Chính Thái y! Mau cho nàng dùng giải dược! Ngàn vạn   giữ lấy đứa bé!”
 
Ta ôm bụng,  đến thảm thiết. 
 
Đào Chi lau nước mắt cho , nhưng thế nào cũng  lau hết .
 
Lệnh Nghi ,   tìm  kẻ g.i.ế.t ngươi .
 
Phản ứng của hoàng đế   lên tất cả.
 
Tống thái y đưa qua một viên thuốc,   hề do dự, lập tức há miệng nuốt xuống.
 
Thuốc   thể hữu hiệu ngăn chặn m.á.u chảy ở miệng và mũi.
 
Cũng  thể đánh rơi đứa trẻ trong bụng.
 
Dưới   loang  một mảng nóng ẩm đỏ thẫm,  yên tâm khép  đôi mắt.
 
Yến thọ của hoàng hậu cuối cùng kết thúc trong cảnh hỗn loạn như binh hoang mã loạn.
 
Ngay cả nàng  cũng  cấm túc.
 
Hà gia liên tiếp ba ngày dâng sớ, chẳng  để nhận   hoàng hậu, mà là khăng khăng khẳng định sự vô tội của hoàng hậu. 
 
Hà phu nhân còn đòi đích   cung,  diện kiến hoàng hậu.
 
Thái độ ngang ngược  khiến hoàng đế ném sớ  mấy .
 
Ta quỳ  mặt , dung nhan tiều tụy,  son phấn.
 
“Thần   về nhà.”
 
Có lẽ là thương hại, cũng  lẽ hoàng đế  chán ghét cảnh   lóc ngày đêm,  hào phóng chuẩn cho  về nhà ở tạm.
 
Ta yếu ớt  trong xe ngựa, cho đến khi  thấy tiếng gọi run rẩy của mẫu  bên tai.
 
Một vị phu nhân vốn đoan trang thể diện, nay   đến nỗi chẳng còn  hình dáng gì.
 
“Nữ nhi của ,   khổ mệnh thế .”
 
Ta cuộn  trong chăn gấm ấm áp, ngủ liền ba ngày.
 
Mẫu  bưng cháo nhân sâm đến, từng muỗng từng muỗng đút cho .
 
“Con còn sẽ  con nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là dưỡng , những chuyện khác đừng nghĩ gì cả.”
 
Bà khẽ vuốt trán : 
 
"A nương chỉ còn  con thôi.”
 
Trong ánh mắt yêu thương của bà thoáng  chút hoảng hốt, đôi khi  chẳng  bà đang  Lệnh Vi,  đang  Lệnh Nghi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/14.html.]
Ta mở miệng cầu: 
 
"A nương, con  đến chùa thắp nén nhang cho con.”
 
Bà do dự: " bên ngoài lạnh lắm,  là sắp  tuyết .”
 
Ta nhẹ giọng kiên quyết: 
 
"Nó đến đây một , chẳng ai  nó  chịu khổ bao nhiêu. Giờ, con nên tiễn nó một đoạn.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Vậy thì đến chùa Lan Nhược .”
 
20
 
Ta quỳ  bồ đoàn,  pho tượng thần Phật dát vàng, giữa điện đường sáng rực ánh nến, im lặng  lời.
 
Vị trụ trì với gương mặt hiền hòa  một lễ siêu độ.
 
Ta   vì đứa bé , mà là vì Lệnh Nghi.
 
Trong điện các ấm áp như mùa xuân, mười mấy lư hương đồng cháy than bạc, ngay cả  chân cũng trải thảm Ba Tư dày dặn.
 
 lòng  vẫn một mảnh lạnh băng.
 
Người vốn nên nhập cung là .
 
Người vốn nên c.h.ế.t cũng là  mới đúng.
 
Từ năm bảy tuổi,  đêm giao thừa mỗi năm, chúng  hoán đổi  phận một .
 
Lệnh Nghi  thể  ngắm  kinh thành mà nàng tò mò, còn   thể thoát  khỏi cuộc sống ngột ngạt.
 
Mỗi năm  một ,  dùng cách của  để duy trì công bằng.
 
Năm  đến tuổi cập kê, vốn nên là  trở về.
 
 Lệnh Nghi năn nỉ  cho nàng ở thêm một năm, nàng   cập kê bên phụ mẫu.
 
Trưởng thành là  sinh  thứ hai, nàng đáng  một lễ cập kê rạng rỡ.
 
Ta  đồng ý.
 
Ngẩng đầu  bồ tát hạ mục từ bi.
 
Ấy là tội nghiệt của .
 
Đôi tay run rẩy chắp : "Lệnh Nghi, là tỷ sai .”
 
Cho đến khi  bước  khỏi đại điện, mới  thấy Bùi Tuyết Châu  ngoài .
 
Ta ở trong đó bao lâu ?
 
Lâu đến mức     mái hiên  phủ một lớp tuyết dày.
 
Y phục trắng của  gần như hòa tan trong tuyết.
 
“Bùi công tử.”
 
Ta khẽ gật đầu.
 
“Quý phi nương nương.” 
 
Hắn chắp tay hành lễ.
 
Trên bậc thềm  khựng ,   một tay đỡ vững.
 
Ta gượng : "Khiến ngươi chê  .”
 
Hắn dịu giọng: "Cẩn thận.”