Ta giúp  kéo  áo choàng hạc lông hồ ly trắng, phủi  tuyết đọng  đó: 
 
"Sao ngươi   trong?”
 
Trên   phảng phất mùi đàn hương nhạt: 
 
"Nàng kiêu cường thế,   ở bên cạnh, chỉ e ngay cả  cũng  chịu  .”
 
Ta mở bàn tay  .
 
Trong lòng bàn tay là vết thương hình đóa tường vi, là do  vì đỡ  lúc  leo trèo  giàn hoa mà  cứa.
 
Ta hoảng hốt, vội vàng lấy khăn tay băng bó cho .
 
  vẫn dịu giọng an ủi rằng  .
 
Từ đó, mỗi    thắp hương, đều  thể gặp .
 
Chùa Lan Nhược là nơi kinh thành quý nhân thường lui tới,  nhiều , tất sẽ gặp  đôi ba lượt.
 
Chỉ là ánh mắt  chạm  rời, nhưng chẳng  từ lúc nào,  thêm một chút ngầm hiểu.
 
Ánh mắt  ngày càng dịu dàng, mà  dần dần bắt đầu né tránh.
 
Bùi Tuyết Châu  duyên Phật  hoàng đế đích  khen ngợi, e rằng cả đời sẽ gắn bó cùng thanh đăng cổ phật
 
Ta   thủ tiết  góa phụ.
 
Thế nên khi gặp ,   còn  về phía  nữa.
 
Sau đó  xảy  bao nhiêu chuyện.
 
Thoáng chốc, những tình cảm con trẻ  xa xôi.
 
  vẫn đặt tay  lòng bàn tay , ấn xuống đóa tường vi , mỉm  nhợt nhạt với :
 
“Ta  một chuyện,  nhờ công tử giúp.”
 
21
 
Xe ngựa dừng  nhị môn, Đào Diệp đỡ  xuống xe.
 
Đào Chi thở dốc chạy đến: 
 
"Nương nương, lão gia mời  qua đó.”
 
Đào Diệp nhíu mày: 
 
"Lão gia cũng quá coi thường , nương nương nay  là quý phi,   thể để ông  gọi đến gọi  như thế.”
 
Ta day day huyệt thái dương: 
 
"Thôi .”
 
Đào Chi đỡ , khẽ : 
 
"Lão gia từ sáng   cung, giờ mới trở về.”
 
Ta khẽ gật đầu.
 
Phụ  đang chắp tay  lưng   cửa sổ,  bước  mà ông cũng   đầu .
 
“Lệnh Nghi, con   lai do cái tên của con ?”
 
Ta lặng lẽ  ông: 
 
"Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.”
 
Ông thở dài một tiếng thật sâu: 
 
"Kỳ vọng của chúng  với con,  giống với tỷ tỷ của con. Chỉ mong con bình an suôn sẻ, gả  nhà , sống yên  cả đời.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/15.html.]
Ta bất chợt mở miệng: 
 
"Vậy còn tên của tỷ tỷ?”
 
Cuối cùng ông cũng  đầu : 
 
"Nhung xa ký giá, tứ mỗ nghiệp nghiệp. Cố gia chúng  từ sớm   về phía thái tử, tỷ tỷ của con   đường lui, chúng  cũng thế.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Gương mặt ông lộ  vài phần bi thương: 
 
"Lệnh Nghi, con  vì tỷ tỷ con, vì cả nhà chúng  mà tranh khí.”
 
Ông ẩn ý: "Con  ở trong cung,   thể chống đỡ  môn đình Cố gia?”
 
Ta  đón lấy lời ông: 
 
"Phụ , năm   vì  nhanh tay chiếm vị trí thái tử phi  Hà gia, mà vội vàng để tỷ tỷ gả cho thái tử.  tỷ tỷ  c.h.ế.t, cuối cùng Hà gia vẫn hơn một bậc. Phụ ,   từng hối hận?”
 
Ông hừ một tiếng: 
 
"Mọi việc lấy đại cục  trọng. Con đừng giống mẫu  con  hiểu chuyện. Con là nữ nhi của , phụ  tự nhiên sẽ tính toán cho con. Còn Hà gia, chẳng đáng sợ.”
 
Ta ngẩng đầu: "Vì ?”
 
Ông  lạnh: 
 
"Công cao chấn chủ, hành sự  ngông cuồng, một gia tộc như thế   thể trường cửu?”
 
Ông  : "Giờ con   vài phần giống tỷ tỷ con .”
 
Ta nghiêng đầu: "Vậy ?”
 
Thuở nhỏ,  luôn nghĩ phụ  ở  mặt tổ mẫu thì uất ức lấy lòng, nhưng vẫn chẳng  bà yêu thích. 
 
Lại thấy mẫu  chỉ mải oán hận cảnh cha con chia lìa, chẳng hề thấu hiểu khó khăn của ông.
 
Phụ   lo cả hai bên, quả thực là vất vả.
 
 giờ  , phụ  sớm  thoát khỏi dáng vẻ khờ khạo, trong mắt còn thêm mấy phần tinh ranh.
 
Ông và mẫu   chẳng còn tình nghĩa năm xưa,   gặp  cũng ngày càng ít.
 
Hôm nay   một phen chân thành  từng , há chẳng  cũng chỉ là quyền nghi?
 
Di nương chẳng sinh  đứa con xứng ý, ánh sáng của Cố gia, cuối cùng vẫn là  dựa  .
 
Phụ   gương mặt tái nhợt của , thở dài sâu xa.
 
“Để phụ  đưa con về cung thôi, bệ hạ cũng nhớ con lắm đấy.”
 
22
 
Trong Trường Lạc cung vẫn như cũ, các cung nữ ngoan ngoãn bẩm:
 
“Nương nương  ở trong cung, ngay cả Thái hậu nương nương cũng  sai  hỏi mấy  .”
 
Ta uể oải ngâm  trong nước nóng: 
 
"Đào Chi, đem kinh văn và tượng Phật xin từ chùa Lan Nhược gửi sang . Rồi nhắn cho Lý cô cô một câu.”
 
Hơi nóng hun đến mặt  đỏ ửng, mềm mại, bàn tay khéo léo của Đào Chi trang điểm cho  dung nhan dịu dàng trong sáng.
 
Ta soi gương một cái: 
 
"Đi thôi, đừng để bệ hạ đợi lâu.”
 
Lưu công công đích  đỡ  xuống kiệu: 
 
"Nương nương, bệ hạ vẫn còn đang  chuyện với Cố đại nhân.”
 
Ta  nhẹ: "Phụ   ư? Không ,  sẽ chờ ở thiên điện.”