Hắn tâng bốc mấy câu: 
 
"Nương nương rời cung mấy hôm,  càng thêm xinh . Trong cung ai  thể sánh  với  chứ.”
 
Ta khẽ : "Nếu hoàng hậu nương nương  thấy câu , chắc sẽ nổi giận mất.”
 
Lưu công công tặc lưỡi: 
 
"Nô tài  một câu vượt phận,   còn  thể  hoàng hậu  mấy ngày nữa .”
 
Hắn giơ ba ngón tay: 
 
"Cũng chỉ bằng từng  thôi.”
 
Đào Chi đưa qua một túi thơm nặng trịch: 
 
"Công công xin uống .”
 
Hắn  nhận lấy: 
 
"Nương nương, mời  lối .”
 
Đi ngang cửa chính điện,  dừng bước, chăm chú đếm từng viên đá khảm mắt hổ  nền gạch.
 
Lưu công công giả vờ  thấy.
 
Chốc lát ,  khép mắt,   ghế mỹ nhân trong thiên điện giả vờ chợp mắt.
 
Cho đến khi bước chân Lý Cảnh vang lên,  vẫn  mở mắt.
 
Đào Chi khẽ khàng nhắc: 
 
"Nương nương.”
 
Lúc   mới ngơ ngác mở mắt: 
 
"A, thần  ngủ mất .”
 
Thấy  tỉnh dậy trong dáng vẻ mơ màng, hoàng đế vui vẻ bật : 
 
"Xem nàng thế , đủ   hồi phục .”
 
Ta  nũng  ngang: 
 
"Thần  hồi cung , vẫn   thỉnh an hoàng hậu nương nương, xin bệ hạ đừng trách.”
 
Hắn ôm   lòng: 
 
"Trẫm khi nào từng trách nàng.”
 
Ta  bộ giận,  mặt : 
 
"Bệ hạ cũng chẳng che chở cho thần .”
 
Hắn : "Sao   trẫm  che chở cho nàng? Yên tâm, trẫm trong lòng tự  tính toán.”
 
Hắn cọ mũi , đắc ý vô cùng: 
 
"Vài hôm nữa, trẫm nhất định sẽ để nàng hả giận.”
 
Ta ôm cổ , vui mừng  : 
 
"Đa tạ bệ hạ!”
 
23
 
Hoàng hậu vẫn  giam trong Phụng Nghi cung, còn  thì   hoàng đế sủng ái đến mức  thừa. 
 
Một thời gian ngắn,  ở trong cung phong đầu vô nhị, lục cung đều do   chủ, ngay cả tiền triều cũng   đến danh.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/16.html.]
Nhất là chuyện hoàng đế tuyên bố sẽ sắc phong   Hoàng quý phi,  càng khiến triều đình vốn  bàn tán xôn xao nay thêm một mồi lửa.
 
“Hoàng hậu còn tại vị,   thể phong Hoàng quý phi? Chẳng  là  ý phế hậu ?”
 
Hà gia liên tiếp dâng mấy phong tấu, suýt nữa thì  thẳng  là Đát Kỷ chuyển thế.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Hoàng đế tức giận mắng chửi:
 
“Hoàng hậu hại mất trưởng tử của trẫm,    đáng phạt?”
 
Hà đại nhân vẫn  chịu:
 
“Xin bệ hạ minh xét! Tiểu nữ nhà thần chỉ là mồm miệng lợi hại, thực  tâm địa ôn lương mềm mỏng, quyết  thể   chuyện hại  a!”
 
Lý Cảnh  lạnh:
 
“Mất con là trẫm, trẫm tận mắt  thấy. Hoàng hậu thất đức,   xứng  mẫu nghi thiên hạ?”
 
Một câu của hoàng đế, liền định  điểm kết thúc chuyện .
 
Cửa Trường Lạc cung  chen chật kín những phi tần đến thăm hỏi,  khách khí tiếp đón,  cũng khách khí tiễn , chỉ là vẫn định kỳ đến bồi Thái hậu lễ Phật, mưa gió chẳng ngăn.
 
Thậm chí  còn cho Nội vụ phủ sửa sang  tiểu Phật đường của bà.
 
“Ngươi nay phồn hoa rực rỡ, thế mà vẫn  chê nơi đây của ai gia lạnh lẽo.” 
 
Nét mặt Thái hậu cuối cùng cũng  vài phần động dung.
 
Ta bình thản:
 
“Ai mà  từng  phồn hoa chứ, lâu ngày , cũng đều như  thôi.”
 
Thái hậu trầm mặc hồi lâu,  thở dài một tiếng:
 
“Tượng Phật ngươi tặng ai gia quả thật tinh xảo.”
 
Ta vẫn bình thản:
 
“Là thủ bút của chùa Lan Nhược, thần  chỉ mượn hoa dâng Phật mà thôi.”
 
Ba ngày , hoàng đế triệu  bộ phi tần đến Phụng Nghi cung.
 
“Bệ hạ đây là ý gì?” 
 
Đào Chi lo lắng hỏi.
 
Ta khẽ :
 
“Để bổn cung hả giận.”
 
Phi tần hoặc hiếu kỳ hoặc sợ hãi,  bộ co ro như chim cút trong góc. 
 
Ta xách váy, ung dung  đến bên cạnh hoàng đế.
 
“Chuyện hôm đó, nàng vẫn canh cánh trong lòng, trẫm .”
 
Hắn vỗ vỗ tay :
 
“Hôm nay, trẫm  trả  cho nàng một công đạo. Muốn cho   , trẫm ghét nhất hạng  khẩu Phật tâm xà, cũng  cho   thấy, kẻ tưởng  chỗ dựa liền hoành hành trong cung, trẫm tuyệt đối  dung!”
 
Hoàng hậu  dẫn .
 
Trang sức  tóc nàng  vẫn lộng lẫy, nhưng gương mặt thì  tiều tụy nhiều.
 
“Hoàng hậu, quỳ xuống.”
 
Lý Cảnh trầm giọng:
 
“Đến nước , ngươi vẫn  hối cải.”