25
 
Sau khi hoàng hậu  giải trừ cấm túc, tính khí nàng   càng thêm cổ quái. 
 
Nghe  hôm đó rõ ràng  mặt các phi tần  cùng hoà thuận,  mà đến buổi tối chẳng  vì   đại cãi với hoàng đế, từ đó trở  liền một mực cự tuyệt  chịu gặp .
 
Thường ngày Hà gia vẫn sẽ dâng tấu  hoàng hậu nhận , nhưng  , hình như ngay cả Hà gia cũng chẳng  ý cúi đầu.
 
“Tin tức của hoàng hậu nương nương  đưa  ngoài cung thật chẳng dễ dàng .” 
 
Đào Chi tỉ mỉ vẽ mày cho :
 
“Là Hạ tần nương nương   tốn công lớn.”
 
Ta nhàn nhạt : 
 
“Hoàng đế  mượn tay  g.i.ế.t hoàng hậu, việc  mà  để cho Hà gia , chẳng  uổng phí một phen khổ tâm của  .”
 
Đào Diệp  chút khó hiểu: 
 
“ Hà gia  chỉ  một nữ nhi. g.i.ế.t hoàng hậu thì  ? Họ vẫn  thể đưa thêm  nữa.”
 
Ta hừ một tiếng: 
 
“Đưa nữ nhi thì dễ, nhưng một khi quân thần sinh nghi kỵ, thì chẳng dễ gì xoá bỏ.”
 
Lý Cảnh  ở giữa Cố gia và Hà gia mà cân bằng để   rút lui,    thể để  như ý nguyện.
 
Chỉ là từ   , hoàng đế  một tháng  đặt chân  Trường Lạc cung.
 
Đào Chi đặt bút mày xuống: 
 
“Nương nương như thế  thật nhu hòa, chẳng giống quý phi, ngược  giống cô nương mới lớn .”
 
Ta gật đầu: “Dạo  tâm tình bệ hạ  , vẫn là nên trang điểm dịu dàng.”
 
“Đi bảo phòng bếp nhỏ, tối nay  lẽ bệ hạ sẽ dùng bữa ở chỗ , hãy hầm cháo yến sào .”
 
Đào Diệp khựng một chút,  mới khom gối đáp: 
 
“Vâng.”
 
Ta mỗi ngày đều lặp  những lời ,  mà  đợi suông ba mươi ba ngày .
 
Nói xong,   dậy bước đến cửa Trường Lạc cung,  về hướng ngự liễn của hoàng đế  qua.
 
Cung đạo vắng lặng, bước chân của cung nữ và thái giám nhẹ hơn mèo.
 
Các nàng nhanh nhẹn mà trầm mặc lướt qua cửa cung của , kéo thành từng bóng lặng lẽ.
 
Thời gian chờ đợi vĩnh viễn là dài nhất, cứ hao mòn trong mong chờ đối phương đến   đến.
 
 tâm tình của  mỗi ngày đều vô cùng vững vàng.
 
Ta  thất thần  bức tường son chu sa.
 
Lệnh Nghi cũng từng  nơi   ?
 
Nàng  đang chờ đợi điều gì? 
 
Chúng   là tỷ  một nhà, nhưng thực  ngày chung đụng  ít ỏi đáng thương.
 
Ta  từng thấy nàng mặc xuân sam mỏng nhẹ, điểm hoa điền rực rỡ, cũng  thấy dáng vẻ e lệ khi đến tuổi cập kê.
 
Chúng  chỉ từng thấy  trong bộ y phục mùa đông.
 
Ta đưa tay sờ mặt .
 
Thôi thì, hẳn cũng giống y như  mà thôi.
 
Lần , ngự liễn của hoàng đế rốt cuộc dừng   cửa cung của .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/18.html.]
“Hoàng quý phi, nàng đang  gì ?”
 
26
 
Hoàn hồn ,  vội cúi đầu hành lễ: 
 
“Thần   lâu  gặp bệ hạ, nghĩ rằng lén  một cái cũng  .”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng  ý  xuống.
 
Ta hít sâu một : “Thần   tội.”
 
Giọng Lý Cảnh chẳng lạnh chẳng nóng: 
 
“Có tội gì?”
 
Ta ngẩng đầu, mang chút nghẹn ngào trong tiếng : 
 
“Thần  mềm yếu vô năng,   sức báo thù cho con của , bệ hạ yêu con thương con, tự nhiên khinh thường thần .”
 
Ta tuyệt vọng  bệt xuống đất: 
 
“Bệ hạ, thần  chỉ là một nữ nhân tầm thường, ngu dại nhút nhát.  Hà đại nhân là lão thần  bệ hạ tin cậy, hoàng hậu nương nương  là thê tử của bệ hạ, thần  nào dám nghĩ…”
 
Ta  nức nở  , hồi lâu, hoàng đế thở dài: 
 
“Thôi , là trẫm ngày   nghĩ sai .”
 
Hắn vốn là  xảo trá,   g.i.ế.t  hoàng hậu,  tự nhiên vẫn  tiếp tục tình sâu nghĩa nặng với nàng , hưởng lợi từ Cố gia.
 
Chỉ tiếc hoàng hậu tính khí nóng nảy, khó gần gũi, so  thì sự yếu đuối của  dường như chẳng còn đáng trách nữa.
 
Ta  kịp lau khô nước mắt  mừng rỡ ngẩng đầu: 
 
“Bệ hạ tha thứ cho thần   ?”
 
Lý Cảnh bước xuống ngự liễn: 
 
“Nàng ngày ngày ở đây chờ đợi, thật khó cho nàng .”
 
Ta   chan chứa tình ý: 
 
“Bệ hạ, thần   hầm canh tuyết nhĩ yến sào mà  thích uống nhất, xin  nếm thử, còn  đúng mùi vị xưa ?”
 
Hắn : “Nàng   hôm nay trẫm sẽ đến?”
 
Ta lắc đầu: “Thần   .” 
 
Ta đón   trong điện, tự tay múc canh: 
 
“Cho nên thần  mỗi ngày đều chờ, bệ hạ một ngày  đến, thần  chờ một ngày. Chỉ cần  một ngày bệ hạ đến, chờ mấy ngày cũng chẳng .”
 
Hắn  cảm động: 
 
“Nàng thật là si tình.”
 
Ta dịu dàng: “Bát canh  cùng thần , vẫn luôn ở Trường Lạc cung chờ bệ hạ.”
 
Hắn uống canh,  khỏi cảm khái: 
 
“Hoàng hậu mà   vài phần ôn nhu chu đáo của nàng thì  .”
 
Ta mỉm : “Bệ hạ chẳng  vốn thích nàng  hoạt bát phóng khoáng .”
 
Uống xong canh yến,  dặn Đào Chi: 
 
“Đi báo nội vụ phủ một tiếng, tối nay bệ hạ sẽ dùng bữa ở chỗ .”
 
Ta như sực nhớ  điều gì: 
 
“ , bảo họ dọn một đĩa bánh khiếm thực, nhất định  là loại  ở Lâm Châu.”