Ta gào  về phía tỷ tỷ:
 
“Tại    đưa về   là ngươi!”
 
“Đủ !”
 
Mẫu   hồn, nghiêm khắc quát cả hai chúng :
 
“Tỷ  cãi cọ, còn  thể thống gì! Mau  quỳ ở từ đường! Tối nay   ăn cơm!”
 
Ta òa .
 
Là tỷ tỷ  kéo  đẩy lôi   từ đường.
 
Khóc một hồi,  cũng  mệt.
 
Tỷ tỷ liếc  ,  lấy xuống từ linh vị của tổ phụ hai quả đào, một cái đưa , một cái cắn một miếng.
 
“Quỳ từ đường thì  ,  thường  phạt mà.” 
 
Nàng thản nhiên: 
 
"Ăn ,  lâu thế  khát ?”
 
Ta còn cố chấp một lúc, cuối cùng lúc nàng sắp ăn xong,  mới nhịn  nổi mà cắn một miếng.
 
Nước đào ngọt lành thấm ướt cổ họng khô khốc,  ỉu xìu ăn trái cây, bỗng  tỷ tỷ khẽ hỏi:
 
“Muội thật sự  về kinh thành đến  ?”
 
Mũi  cay xè, khẽ đáp:
 
“Muốn.”
 
Nàng im lặng hồi lâu,  :
 
“Thực  nơi đó   như  nghĩ .”
 
Ta   :
 
“Hôm qua rõ ràng tỷ còn , nơi đó ai cũng đối xử  với tỷ, còn  thể học  bao nhiêu thứ,  nhiều điều vui vẻ, , …”
 
Nàng ngắt lời :
 
“Lệnh Nghi,   thể  về .”
 
“Muội ở đây, hiếu đạo của Cố gia mới   gánh vác. Phụ  mới  thể tiếp tục  quan trong kinh thành,     chỉ tay mắng chửi.”
 
“Muội và , kiếp  định sẵn chỉ  một  ở kinh thành, một  ở Lâm Châu.”
 
Không  qua bao lâu, thanh âm nhẹ như lông vũ vang bên tai :
 
“Trừ phi…”
 
3
 
Nàng  .
 
Nàng cùng phụ mẫu trở về kinh thành, trong khi mùi pháo Tết ở nơi  còn  tan hết, bầu  khí trong căn nhà cũ   trở về cái vẻ cũ kỹ, ẩm mốc, c.h.ế.t lặng như .
 
Tổ mẫu gọi  đến:
 
“Quỳ xuống!”
 
Giọng bà run rẩy, già nua, yếu ớt, nhưng vẫn mang theo cái uy nghiêm  thể nghi ngờ:
 
“Ngươi   sai ?”
 
Ta ngẩng đầu lặng lẽ  bà.
 
Bà già thật .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/2.html.]
Cái uy nghiêm ngày nào của một phu nhân tướng quân, giờ chỉ còn là một lớp vỏ trống rỗng, giống hệt căn nhà cũ nát , ngoài thì tưởng còn mạnh mẽ, bên trong  mục ruỗng  chịu nổi.
 
Trong lòng  bỗng dâng lên một luồng dũng khí.
 
Ta chợt nhớ đến dáng vẻ tỷ tỷ nũng nịu  mặt mẫu .
 
Ta ngẩng đầu, giọng mềm nhũn:
 
“Tôn nữ  , xin tổ mẫu chỉ bảo.”
 
Người già nua  sững một thoáng  mới :
 
“Chuyện ngươi ồn ào  mặt phụ mẫu,   phạt quỳ ở từ đường, ngươi tưởng     ?”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta cúi đầu lẩm bẩm:
 
“Việc  chẳng trách  , là tỷ tỷ  năng khó ,  tự nhiên  tranh biện vài câu.”
 
Tổ mẫu nổi giận:
 
“Chẳng  cũng chỉ vì chuyện  về kinh thành  ! Lệnh Nghi, chỉ cần   cho phép, ngươi cả đời  cũng đừng hòng bước chân  kinh thành!”
 
Nếu là   đây, hẳn   câu   đả kích đến mức chao đảo, nhưng lúc    như  thông suốt.
 
Ta lè lưỡi:
 
“Không  thì  .”
 
Bà ngẩn ,  trở nên nghịch ngợm như thế, khiến bà một lúc cũng     .
 
Ta nhăn mũi:
 
“ mà trong kinh thành  thể học  nhiều thứ lắm, nào là điều hương, gảy đàn…  cũng  học, tổ mẫu, xin   mời cho  một vị   mà!”
 
Ta nằng nặc  nũng, khiến  khó mà cự tuyệt.
 
“Trong nhà chẳng   một quyển Hương Phổ  ! Tổ mẫu, cho  ,  nhất định sẽ nâng niu, chỉ cần chép  một bản là  thôi, tổ mẫu,  đồng ý  mà!”
 
Có đôi khi, quấy rầy,  ồn cũng là một thứ vũ khí.
 
Đối với   cận, lấy tình cảm  thường hữu dụng hơn lấy lý lẽ.
 
Chỉ cần bà chịu đồng ý một , thì nhất định sẽ còn   tiếp theo.
 
Bà trầm ngâm hồi lâu:
 
“Thôi . Ngươi cũng lớn .”
 
Từ đó,  cũng bắt đầu học điều hương và gảy đàn.
 
Khi gảy lên những dây đàn,   nhớ tới nàng ở tận kinh thành xa xôi, khó mà kìm  một nụ  khẽ  môi.
 
4
 
Ngày tháng dằng dặc trôi qua.
 
Đến mùa xuân,    thể phối  những phương hương khá  dáng dấp.
 
Tổ mẫu  nhịn , đưa  nhận xét:
 
“Mùi hương  quen thuộc lắm.”
 
Ta  bộ điệu cao ngạo:
 
“Là phương trong quyển sách cổ của tổ mẫu đó. Vốn dĩ cũng  mấy nổi bật, nhưng   là ai bên lề   ghi chú thêm, thêm vài vị , hương vị nhờ thế mà  hơn hẳn.”
 
Khóe môi bà thoáng hiện một nụ , hiếm hoi thấy vài phần nhẹ nhõm:
 
“Mũi ngươi cũng tinh đấy.”
 
Ngày hôm , tổ mẫu tặng cho  mấy khối trầm hương trân quý cất giữ  lâu.