Ta thản nhiên  hiệu:
 
“Chỉ cần ngươi  lời,  bảo đảm, ngoài Lý Cảnh , nơi  sẽ  ai  c.h.ế.t.”
 
Hắn hoảng sợ xen lẫn run rẩy  , nhưng   thêm gì nữa.
 
Ta chậm rãi bước đến  mặt Lý Cảnh.
 
“Loại độc  quả thật  tàn nhẫn, ngươi   vì  ?”
 
Ta  xổm xuống:
 
“Rất nhanh ngươi sẽ  còn  thấy,  còn cử động ,    lời  nữa, nhưng ngươi vẫn  thể  thấy.”
 
“Ngươi sẽ    khác bàn luận  thế nào để g.i.ế.t ,  thế nào dùng cái c.h.ế.t của ngươi để đạt  mục đích của .”
 
“Ngươi chỉ như một con mồi  nhốt trong  xác, chỉ  thể cảm nhận  từng chút từng chút mà c.h.ế.t .”
 
“Có tuyệt vọng ?”
 
Lý Cảnh như con cá c.h.ế.t, giãy giụa hấp hối  đất. Hơi thở dồn dập, đôi mắt trợn to đến trào huyết lệ, miệng há hốc nhưng  phát  tiếng nào, chỉ  thể vô vọng vùng vẫy.
 
“Các ngươi chính là  đối xử với    như .”
 
“ , ngươi nhầm một chuyện,  mới là Cố Lệnh Vi.”
 
“Trước mặt Diêm Vương, ngươi chớ  nhầm tên.”
 
28
 
Tống thái y kịp thời chạy đến.
 
“Nương nương.” 
 
Trong lúc khẩn cấp,   kịp hành lễ:
 
“Tình hình thế nào ?”
 
“Ngươi  xem .” 
 
Ta  hiệu: “Đừng để  c.h.ế.t quá nhanh.”
 
Chốc lát ,  hớt hải   bẩm:
 
“Nương nương, e rằng  cầm cự  nổi đến ngày mai.”
 
Hắn do dự một lát, rốt cuộc cẩn thận hỏi:
 
“Nương nương    dùng hai viên thuốc ?”
 
Năm viên.
 
Thấy   đáp,   phần sốt ruột:
 
“Nương nương! Cửa cung  khóa,    cũng chẳng  , giờ    đây…”
 
Ta khẽ thở dài.
 
“Tống thái y.”
 
Giọng  quá đỗi bình thản, khiến  lập tức thu  hoảng loạn.
 
“Từ Phật đường của Thái hậu đến đây, chẳng mất bao nhiêu thời gian.”
 
Tống thái y trợn tròn mắt. Nhìn vẻ mặt , e là cho rằng  cũng  uống thuốc.
 
Ta  dậy:
 
“Bình tĩnh một chút.”
 
Chưa tới một nén nhang,   khoác áo thái giám tiến  trong điện.
 
“Nương nương.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/20.html.]
Tiểu thái giám ngẩng đầu, bên  là một gương mặt tuấn lãng chan chứa dã tâm.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Trung Thân vương Lý Tỉ.
 
Tống thái y hít một  lạnh, nhưng lá gan của  rõ ràng  lớn hơn nhiều so với  đầu  gặp,  nhanh  trấn định .
 
Ta ngắn gọn:
 
“Uất ức cho vương gia  cải trang  hòa thượng lẻn  cung, nhưng tình thế bắt buộc.”
 
Lý Tỉ cũng  dài dòng:
 
“Nương nương  mấy   thể dùng?”
 
Ta chỉ  ngoài cửa:
 
“Những kẻ đó đều đáng tin.”
 
Hắn suy nghĩ:
 
“Vẫn nên đưa hoàng thượng về tẩm điện , nếu để nghi ngờ rơi  nương nương thì  .”
 
Ta gật đầu:
 
“Ta cũng nghĩ . Vẫn là phiền vương gia  một chuyến,  sẽ cho Lưu công công truyền khẩu dụ, mời Vương đại nhân và Phạm tướng quân nhập cung.”
 
Lý Tỉ chần chừ:
 
“Thế còn Hà gia…”
 
Ta  lạnh:
 
“Mấy ngày nay bọn họ  rạn nứt lớn , hoàng thượng  g.i.ế.t nữ nhi nhà họ, họ dĩ nhiên cũng  giở bộ dạng. Không cần bận tâm.”
 
Lý Tỉ vội vàng chắp tay:
 
“Vâng, hai vị đại nhân  đều  căn dặn, chỉ đợi một lời.”
 
Hắn gấp gáp rời ,   đầu  về phía Lưu công công, mỉm :
 
“Thấy ,    , sẽ  ai  c.h.ế.t cả.”
 
“Trừ phi Lưu công công còn  ý khác?”
 
Thấy đại thế  mất, Lưu công công lập tức quỳ rạp:
 
“Nương nương nhân nghĩa, nô tài xin  theo phân phó.”
 
Ta hài lòng gật đầu:
 
“Tốt lắm.”
 
Người  thời thế thì sống lâu.
 
29
 
Khi  kịp đến bên giường của Lý Cảnh, Lý Tỉ   sang y phục  vương.
 
Vương đại nhân và Phạm tướng quân quỳ ngoài điện, khi   qua đều trịnh trọng dập đầu.
 
Một cộng sự như Lý Tỉ quả thật quá tiết kiệm tâm sức, chỉ cần tạo cơ hội,   thể tự thu xếp tất cả.
 
Ta hắng giọng:
 
“Đây là chuyện gì ?”
 
Lý Tỉ đỏ hoe mắt:
 
“Hoàng thượng bạo bệnh, cho gọi thần  tới.”
 
Ta lo lắng ôm n.g.ự.c:
 
“Đã mời Chính Thái y ?”