Qua một năm, Thịnh Trường Du ngập ngừng hỏi , trong nhà  định  cho Lệnh Nghi .
 
Ta nhớ tới dáng vẻ nàng khi thì u sầu, khi thì ngọt ngào, đêm trừ tịch lời   mà ngập ngừng, trong tay mân mê khối ngọc bội,  vặn ghép với mảnh   Thịnh Trường Du thành một vòng tròn  mỹ.
 
Lệnh Nghi rốt cuộc chẳng thốt nên lời.
 
   sớm .
 
Ta  chiếm quá nhiều phần lợi lộc của đời ,  , nên đến lượt nàng.
 
Ta áp tay lên n.g.ự.c, cố đè nén vị đắng dâng trào:
 
 “Đợi Lệnh Nghi tới tuổi cài trâm, ngươi hãy đến cầu  .”
 
34
 
Từ nhỏ   , trong hai tỷ  chúng , nhất định sẽ  một   gả  cung, để chống đỡ môn đình cho Cố gia.
 
Vốn dĩ,  đó nên là .
 
Ta theo mẫu  đến chùa Lan Nhược dâng hương, bất ngờ  gặp  Bùi Tuyết Châu.
 
Mỗi  đều sẽ chạm mặt , nhưng     chẳng còn niềm vui mừng.
 
Lệnh Nghi sẽ gả cho Thịnh Trường Du.
 
Vậy nên,   cung tất nhiên là .
 
Bùi Tuyết Châu tiến đến vấn an mẫu ,  đó thản nhiên  bên cạnh .
 
Mẫu  đang chuyện trò vui vẻ cùng các phu nhân, chẳng ai chú ý đến  đang  nơi góc tối.
 
“Thịnh tiểu tướng quân  định sang Cố gia cầu hôn ?” 
 
Hắn khẽ hỏi:
 
“Thật ,  cũng  hẳn là nhất quyết  xuất gia…”
 
Ta liếc  một cái, tim đập nhanh và gấp gáp đến lạ.
 
“Phí công tử,    thánh thượng ban ngọc chỉ, từ nay về  tất sẽ ở chùa Lan Nhược,     thể…” 
 
Ta chợt nhận , khuôn mặt  nóng bừng, đỏ rực.
 
Hắn hạ thấp giọng: 
 
“Chẳng qua chỉ là lời  đùa của thánh thượng thôi. Ta sẽ nhờ cô mẫu tâu với ngài, bệ hạ chắc chắn sẽ  trách tội.”
 
“Không.”
 
Ta vội vàng ngắt lời , thậm chí còn lùi  một bước.
 
Sắc mặt  thoáng chốc trắng bệch như sương tuyết, đúng như cái tên của .
 
Hắn vẫn bướng bỉnh  : 
 
“Ngoài Cố tiểu thư , …thà rằng  tu.”
 
Ta sững .
 
Hắn hít sâu một : 
 
“Ba ngày nữa,  sẽ xuống tóc ở chùa Lan Nhược.”
 
“Nếu nàng nguyện ý…”
 
“Lệnh Vi.”
 
Giọng của mẫu  vọng đến,  lập tức  : 
 
“Có.”
 
“Lệnh Vi.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/24.html.]
Đằng ,    tiếng : 
 
"Ta chờ nàng.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta sẽ  ,   hạ quyết tâm.
 
Thế nhưng,   xe ngựa trở về nhà,   chẳng thể ngăn  suy nghĩ, nếu là Bùi Tuyết Châu,  lẽ gia đình sẽ đồng ý.
 
Bùi gia là hoàng  quốc thích, gia thế cao quý, đó hẳn là một mối nhân duyên  .
 còn Lệnh Nghi thì ?
 
Đêm đến, Đào Chi giúp  tháo trâm vòng.
 
“Tiểu thư   chuyện với Bùi công tử ?”
 
Ta  bất ngờ, nàng   hì hì: 
 
“Hai vị tiểu thư quá giống ,  thường xuyên nhầm lẫn.  mà, Thịnh tiểu tướng quân đến bắt chuyện thì nhất định là tìm Nhị tiểu thư, còn Bùi công tử chủ động đến gần thì chắc chắn là Đại tiểu thư.”
 
Ta bật   thành tiếng.
 
Hằng năm chúng  hoán đổi, nhưng Đào Chi và Đào Diệp thì  bao giờ đổi.
 
Cũng may là  bọn họ, nên trong những chi tiết nhỏ  đến nỗi để lộ sơ hở.
 
Ta chống cằm   bàn trang điểm.
 
Có lẽ tỷ  vốn dĩ là như , lòng  tương thông, Lệnh Nghi  tâm tư hoài xuân,  cũng vì thế mà rung động.
 
Bùi Tuyết Châu sắp xuất gia .
 
Ta áp tay lên n.g.ự.c, nơi  chua xót, nghẹn ngào như nuốt  một quả mơ xanh chát đắng.
 
Ngày Bùi Tuyết Châu xuống tóc,  luôn thấp thỏm  yên.
 
“Tiểu thư?”
 
Ta nghiến răng: “Chuẩn  xe,   đến chùa Lan Nhược.”
 
Cổng chùa vẫn còn mở.
 
Ta  ngoài, nhưng mãi chẳng thể bước .
 
Mặt trời dần lặn, ánh sáng yếu dần, nhưng tiếng chuông chiều trong chùa vẫn  vang lên.
 
Ta  đồng ý với Thịnh Trường Du .
 
Ta khép mắt.
 
Nụ  ngượng ngùng e thẹn của Lệnh Nghi hiện lên trong đầu.
 
Còn cả dáng vẻ năm nàng bảy tuổi,  mặt phụ mẫu cứng cỏi  lóc đòi công bằng.
 
Nàng chỉ  một chút công bằng. 
 
Chẳng lẽ   vì sự bồng bột của , khiến nàng thêm một  thương tâm thất vọng?
 
Cổng chùa gần trong gang tấc, nhưng chân  như mọc rễ,  cách nào nhúc nhích.
 
“Tiểu thư?” 
 
Đào Chi dè dặt.
 
Ta hít sâu, mở mắt: 
 
“Về thôi.”
 
Cánh cổng chùa Lan Nhược khép  phía  , tiếng chuông chiều vang lên nối tiếp .
 
Ta    của   bình an, viên mãn.
 
Lệnh Nghi  quan trọng hơn Bùi Tuyết Châu.