35
 
 Lệnh Nghi    bình an, cũng chẳng   viên mãn.
 
Ngày lá thư của Thịnh Trường Du gửi đến Lâm Châu,  như rơi  vực sâu thăm thẳm.
 
Mọi thứ đều nực , hoang đường.
 
Nếu lời khấn cầu của  đổi  kết cục như , thì cả đời    bao giờ  tin thần Phật nữa.
 
Bọn họ đều là kẻ lừa dối.
 
Người duy nhất  thể báo thù cho Lệnh Nghi, chỉ  .
 
Ta   với tổ mẫu, cũng   với mẫu .
 
Và nay,     .
 
Ta cầm lá thư của Lệnh Nghi, dõi theo xe ngựa của Lưu công công rời khỏi Cố phủ.
 
Còn , sẽ   đây?
 
Ta  với mẫu  và tổ mẫu rằng,    ngoài dạo chơi giải sầu.
 
Đã là cầu phúc cho hoàng thượng, thì   cũng  thôi.
 
Mẫu  cúi đầu giúp  thu dọn hành trang: 
 
“Con từ nhỏ   nhiều chủ ý.”
 
Tổ mẫu   gì.
 
Tước hầu mà bệ hạ ban cho rơi  tay bà, nên dĩ nhiên bà chỉ  thể ở  kinh thành.
 
“Đi dạo đủ  thì hãy  về.” 
 
Bà căn dặn .
 
Mẫu  lau nước mắt: 
 
“Một thời gian nữa, để đứa nhỏ Thịnh gia sang bái kiến nhận cửa.”
 
Ta giật  kinh hãi, như thể bí mật khổng lồ  phơi bày trong thoáng chốc  ánh mặt trời,   lặng lẽ tan biến.
 
Mẫu  giúp  chỉnh  trâm cài: 
 
“Đều là nữ nhi của ,      nhận  chứ.”
 
Ban đầu,  cứ nghĩ đó là bí mật chỉ của  và Lệnh Nghi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/25.html.]
Về , nó trở thành bí mật của hai tỷ   cùng Đào Chi, Đào Diệp.
 
Rồi  nữa, nó hóa thành sự mặc nhiên ngầm hiểu giữa những nữ nhân trong Cố gia.
 
Bọn họ vốn dĩ đều , chỉ là  từng định  .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ngay cả sự hận thù cũng lấy sự trầm mặc  điều kiện tiên quyết.
 
Ta gật đầu với mẫu  và tổ mẫu,  lên ngựa.
 
Ngồi xe ngựa mãi cũng chán,   chính   ngắm thế giới bên ngoài.
 
Trước khi rời ,  còn  từ biệt một .
 
Bùi Tuyết Châu.
 
Hắn dường như   sẽ đến,   sẵn  Phật đài chờ đợi.
 
“Nàng định  ?”
 
Ta thắp ba nén hương: “Không .”
 
Hắn im lặng một lát: “Khi nào thì  về?”
 
Ta lắc đầu: “Không .”
 
Hắn buông tay chắp niệm: 
 
“Có thể  cùng  ?”
 
Ta  đầu .
 
Ánh mắt  vẫn trong trẻo như  đầu  gặp.
 
Lần ,    “ ”.
 
Ngoài cổng chùa, bên cạnh ngựa của    thêm một con ngựa khác  dắt đến.
 
Tiểu sa di mũm mĩm  theo bóng  và Bùi Tuyết Châu rời , nghi hoặc hỏi phương trượng:
 
“Bùi sư   tu hành nữa ?”
 
Phương trượng khẽ : 
 
“Chốn nào chẳng  đạo tràng.”
 
Tiểu sa di suy nghĩ một lát: 
 
“Cũng đúng, dù  sư  cũng chỉ xuống tóc, vốn  bao giờ thật sự thành tăng nhân.”
 
- Hoàn văn -