Chắc hẳn đó là đồ bà  giữ  từ khi còn khuê các.
 
Đến mùa hạ,  sai  bắt đom đóm, thả  túi lưới, lấp lánh chớp tắt.
 
Tiểu nha  mới mua  hí hửng:
 
“Tiểu thư thích, mai nô tỳ   bắt cho  nữa.”
 
Ta :
 
“Được.”
 
Nàng  vốn là nữ nhi nhà đồ tể, phụ  nàng vì nghĩ cho nhi tử   đời,  đem nữ nhi hiện tại bán . Ta năn nỉ tổ mẫu mua  nàng, đặt tên cho nàng là Đào Diệp.
 
Chơi chán ,  liền mở cửa sổ, thả cả bọc đom đóm .
 
Chúng bay  khỏi tay , như từng vì  nhỏ đang trôi nổi.
 
Đêm trung thu,  điêu luyện gảy đàn, ngâm thơ cho tổ mẫu .
 
Bà ngẫm ngợi thật lâu:
 
“Trường Bình ngày  cũng thích phong nhã như , hầy…”
 
Trường Bình chính là tên tự của tiểu thúc.
 
Đến mùa đông,  bảo  quét dọn, giặt giũ chăn màn, áo quần sẵn sàng để phụ mẫu và tỷ tỷ dùng.
 
Tổ mẫu  :
 
“Năm nay Lệnh Nghi xem   trưởng thành .”
 
Ta mỉm :
 
“Không  khi nào bọn họ sẽ trở về?”
 
Như lệ thường, đúng  đêm trừ tịch, đoàn xe náo nhiệt  trở về phủ lớn.
 
Tỷ tỷ nhảy xuống xe, ôm chặt lấy .
 
Mẫu   nhíu mày:
 
“Được , thành  cái dáng vẻ gì thế? Có chuyện gì thì  nhà .”
 
Tỷ tỷ vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y , mắt rưng rưng nhưng vẫn đáp:
 
“Mẫu   , là con quá nhớ   thôi.”
 
Ta đang học nàng, nàng cũng đang học .
 
Nàng ngày càng trở nên hiền hòa điềm tĩnh.
 
Mỗi năm bọn họ trở về đều mang theo tin tức mới như chim di cư: tình hình kinh thành, kỹ nghệ mới học, cùng mối quan hệ giữa phụ mẫu.
 
Phụ  mới nạp một  thất, là đồng liêu tặng.
 
Tuy rằng phụ  chẳng đến mấy , nhưng cũng đủ khiến mẫu   vui.
 
Ta và tỷ tỷ  cùng một giường, thì thầm cho đến tận khuya.
 
Ngay cả mẫu  cũng bất lực:
 
“Các ngươi định đem hết một năm lời , dồn  mấy ngày  để  xong  ?”
 
Ta  khúc khích:
 
“Không  thế thì là gì nữa.”
 
Mẫu  gõ nhẹ lên đầu :
 
“Các con ngày càng giống , đến cả  cũng  phân  nổi ai với ai.”
 
Ta tinh nghịch :
 
“Con là Lệnh Vi mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/3.html.]
 
“Vớ vẩn,  mới là Lệnh Vi.” giọng  giống hệt vang lên bên cạnh.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Chúng  cùng bật  thành một đoàn, ngay cả mẫu  cũng  nhịn  nụ .
 
5
 
Nếu chỉ chờ mong mỗi đêm trừ tịch, thì ngày tháng chẳng khác nào lũ đom đóm , bay vút khỏi tay .
 
Năm   đến tuổi cập kê, tổ mẫu tự tay cài cho  một cây trâm phỉ thúy.
 
“Đây là thứ tổ phụ ngươi từng tặng .”
 
Giọng bà vẫn như thường ngày, nhạt nhẽo:
 
“Già , chẳng đội nổi nữa.”
 
Lễ cập kê của tỷ tỷ thì  tổ chức ở kinh thành.
 
Trong thư gửi , nàng miêu tả tỉ mỉ cảnh tượng xa hoa thế nào, khách khứa đều là những phu nhân  địa vị, ai nấy đều tán thưởng nhan sắc, tài hoa, cùng phong thái của nàng.
 
Từng câu chữ, từng sự việc nhỏ nhặt.
 
So với thế, lễ của  thật giản dị.
 
  cũng chẳng buồn giận, chỉ chống cằm  trăng ngoài cửa sổ, ngón tay vô thức miết  chuỗi Phật châu gỗ  cổ tay.
 
Nữ nhân đều  thói quen lễ Phật.
 
Mẫu   chùa phần nhiều là để giao tiếp với các phu nhân, còn tổ mẫu thì chỉ đơn thuần là vì bản .
 
Đi theo tổ mẫu lễ Phật, là cơ hội duy nhất   thể bước chân  khỏi nhà.
 
Gỗ mát lạnh  ấm áp như ngọc.
 
Ta khẽ thở dài.
 
Mười ngày , phụ  gửi thư về.
 
Tỷ tỷ sắp gả cho Thái tử.
 
 như bọn họ sắp đặt từ .
 
Tay  run, chiếc chén rơi xuống đất vỡ tan.
 
“Tại   gấp gáp thế ?”  bật thốt: "Rõ ràng   sang năm mới bàn hôn sự cơ mà! Mẫu   bảo sang năm sẽ đón  về kinh…”
 
Ánh mắt nghiêm khắc của tổ mẫu quét qua, giọng lạnh lùng:
 
“Cái gì là của ngươi thì sẽ là của ngươi, cái gì  , cho dù thế nào cũng  đến tay ngươi .”
 
Ta lùi  một bước.
 
Ta  tin  mệnh.
 
Thế nhưng giờ phút ,  bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ ông trời đang giỡn cợt ?
 
Loạng choạng lui  khỏi phòng,  suýt ngã ngửa  đất.
 
Đào Diệp vội đỡ , hoảng hốt kêu:
 
“Tiểu thư!”
 
“Là  sai .” 
 
Ta thì thào, ánh mắt mờ mịt.
 
Nỗ lực của , chẳng lẽ vẫn thua  phận  ?
 
Đây là mệnh của ,  là của nàng?
 
Khi sắp ngất ,  giật đứt chuỗi Phật châu nơi cổ tay.
 
Tiếng hạt gỗ rơi xuống lạnh lẽo vang vọng, bên tai   như văng vẳng tiếng chuông chùa xưa.