Ta gặp Bùi Tuyết Châu  đầu ở chùa.
 
Hôm     giàn tường vi,    mang ngọc bội gì, chỉ  cổ tay quấn một chuỗi Phật châu gỗ nam  cũ,  mà chẳng giấu nổi khí chất cao quý nơi .
 
Mọi phiền muộn khổ đau dường như chẳng thể lưu     lâu .
 
Cho đến khi giàn hoa đổ sập, phủ kín cả  lẫn .
 
Ta   chật vật,  tóc còn vương vài cánh lá tàn,  nhịn  bật .
 
Hắn  nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch, đưa tay gỡ xuống nửa bông hồng còn vướng bên tóc mai .
 
“Cố cô nương, cẩn thận.”
 
Đó là câu đầu tiên    .
 
Sau đó còn   thứ hai,  thứ ba…
 
Đáng tiếc, về  gặp ,  chỉ  thể vờ như chẳng quen .
 
Khoảnh khắc lướt qua ,   thấy giọng :
 
“Ngươi trở về .”
 
Ta khựng :
 
“Công tử nhận nhầm  .”
 
Giọng  thấp trầm, kiên định:
 
“Ta  nhận nhầm. Ngươi là Cố Lệnh Vi.”
 
6
 
Sau khi tỷ tỷ nhập Đông cung,   Thái tử Lý Cảnh đối với nàng cũng khá yêu thích.
 
Phụ mẫu đều hết sức mãn ý,  cho dù   cam lòng đến , cũng chỉ  thể chấp nhận kết cục .
 
Tổ mẫu nhàn nhạt :
 
“Thế  cũng  hẳn là .”
 
Ta chỉ im lặng.
 
Thân thể hoàng đế   còn , e là chẳng kéo dài  bao lâu nữa.
 
Một khi Thái tử đăng cơ, tỷ tỷ  là Thái tử phi, tất nhiên sẽ trở thành Hoàng hậu.
 
Đối với Cố gia, đây là đại hỉ.
 
Chưa cần  đến việc  một Hoàng hậu là vinh quang tối thượng, phụ  trong Thái tử đảng nhiều năm, rốt cuộc cũng đợi  báo đáp. 
 
Khách khứa trong nhà ngày một đông, náo nhiệt như dầu đổ lửa.
 
Chỉ còn  và tổ mẫu vẫn ở Lâm Châu, yên tĩnh như .
 
Ta   giàn hồng, xuất thần.
 
Đào Diệp vội vàng chạy tới, trong tay cầm một phong thư.
 
Nét chữ xa lạ khiến tim  khẽ run lên, trong lòng dâng tràn một nỗi bất an.
 
Cứ ngỡ  bình lặng xuống, trái tim  đập dồn dập, hỗn loạn.
 
Trên giấy chữ  nghiêng ngả, hiển nhiên   tâm tình  yên, còn lấm tấm vết lệ.
 
Tim  chấn động, hoảng loạn  sụp xuống đất.
 
Bên cạnh, Đào Diệp cuống quýt gọi ,  mới nhận  sắc mặt  tái nhợt đến mức nào.
 
Tin nàng qua đời đến bất ngờ, hệt như tin nàng thành .
 
“Thái tử phi bạo bệnh qua đời, linh cữu tạm đặt ở chùa Lan Nhược.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/4.html.]
Một thoáng trống rỗng  đó là nỗi đau quặn thắt, đau đến mức   gập  .
 
Nàng c.h.ế.t .
 
Nàng cứ thế lặng lẽ c.h.ế.t trong Đông cung.
 
Nàng  kịp trở thành Hoàng hậu, c.h.ế.t  vẫn chỉ là Thái tử phi.
 
Giây phút cuối đời, nàng  nghĩ gì?
 
Có oán hận,  bất bình,  nghi hoặc chăng?
 
Rõ ràng  thể nàng khỏe mạnh, xưa nay  từng  bệnh chứng gì.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Vì   là nàng?
 
Sau đau thương là cơn phẫn hận cuồn cuộn kéo đến.
 
Cùng linh vị nàng đưa về, còn  một phong gia thư.
 
Phụ  đột nhiên nhớ , ở Lâm Châu còn một nữ nhi khác.
 
Thái tử sắp đăng cơ, ngôi Hoàng hậu vốn  nắm chắc trong tay  bỗng vuột mất.
 
Cố gia buộc  nhanh chóng đưa một nữ nhi khác nhập cung.
 
Đôi mắt vẩn đục của tổ mẫu  :
 
“Con thật sự   ?”
 
Ta lặng lẽ thắp ba nén hương, trong làn khói xanh lượn lờ, khẽ :
 
“Tổ mẫu hà tất giả ngốc? Vị trí Thái tử phi  vốn nên là của .”
 
“Nếu ,  nàng  thể c.h.ế.t?”
 
Khóe miệng bà càng trĩu xuống:
 
“Con   nàng c.h.ế.t thế nào ?”
 
Ta nhạt giọng:
 
“Con .”
 
Tổ mẫu khẽ than:
 
“Hà tất  ? Ta  ưa phụ  con, nhưng cũng chẳng hẳn chán ghét con. Con cứ an an   ở Lâm Châu, chẳng   ?”
 
Đáp  bà là cái lạy cáo biệt nghiêm cẩn của .
 
Kinh thành,  nhất định  .
 
Đôi mắt bà trong ánh nến càng thêm ảm đạm:
 
“Đi . Con và Trường Bình đều là kẻ nặng tình. Ta  xem,   các ngươi đều là mệnh c.h.ế.t cả.”
 
Cái c.h.ế.t của tiểu thúc là mũi gai cắm mãi trong tim bà, sống  , c.h.ế.t chẳng xong.
 
Nay, cái c.h.ế.t của tỷ tỷ cũng đ.â.m sâu  lòng , mọc rễ nảy mầm.
 
“Con và nàng, kiếp  định sẵn một  ở Kinh thành, một  ở Lâm Châu.”
 
Nay nàng  trở về, đến lượt   lên đường.
 
Ta dập đầu  tổ mẫu,   lên cỗ xe ngựa tiến về Kinh thành.
 
7
 
Kinh thành cách Lâm Châu  gần.
 
Gần đến mức  còn  kịp sắp xếp  thỏa tâm tình,   cấm quân tuần tra đến tra hỏi.
 
Một vị tiểu tướng quân dung mạo tuấn tú,  khi xác nhận  là  thuộc của Cố gia, liền đích  hộ tống  đến tận phủ.