“Cố nhị tiểu thư, mời.”
 
Giọng  khàn khàn,  nón giáp che lấp.
 
Ta gật đầu:
 
“Đa tạ tướng quân.”
 
Hắn   thêm gì, giục ngựa rẽ  góc phố, bóng dáng khuất hẳn.
 
Mẫu   chờ  ở cửa nhị môn.
 
Đôi mắt đỏ hoe, nhưng bà vẫn giữ phong thái đoan trang.
 
Sau lưng là mấy vị di nương ân cần chào đón:
 
“Nhị tiểu thư chắc hẳn  mệt.”
 
Ta khẽ gật đầu:
 
“Đa tạ quan tâm.”
 
Đợi họ khéo léo lui xuống, mẫu  mới nắm c.h.ặ.t t.a.y , nước mắt lăn dài:
 
“May mà con  trở về, may mà…”
 
Ta rũ mắt:
 
“A nương  cần lo,  việc cứ để con lo liệu.”
 
Hiểu con chẳng ai bằng mẫu , bà lập tức căng thẳng:
 
“Con định  gì? Ta  mất một nữ nhi,  thể  mất thêm con nữa.”
 
Ta lặng lẽ ngắm bà.
 
Lâu ngày  gặp, bà  tiều tụy  nhiều.
 
“Ta  nhờ  thắp cho nàng một ngọn đăng trường sinh. Con  xem, nàng  trách  ?”
 
Bà lẩm bẩm:
 
“Là  thua thiệt nàng…”
 
Ta khẽ  hiệu, lập tức   dâng canh an thần.
 
Ta tự tay đút cho bà uống,  bà dần dần  .
 
Lời nhiều ắt lộ, trong cơn đau thương, miệng bà cũng buông lơi.
 
“Lệnh Vi, là  của nương…”
 
Trong mộng, bà vẫn còn thì thầm.
 
Đào Diệp nay  lớn, thành một cô nương lanh lợi.
 
Mắt nàng hoe đỏ:
 
“Nhị tiểu thư, nha  bên  đại tiểu thư Đào Chi, đang chờ ở ngoài.”
 
Ta gật đầu:
 
“Để nàng  đợi ở thư phòng.”
 
Ta thong thả  dọc hành lang, cảnh vật  quen  lạ, hệt như những gì từng  mô tả trong vô  phong thư.
 
Ta  xuống ghế gỗ tử đàn, nghĩ đến   nơi  cũng từng  một cô nương giống hệt  từng .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/5.html.]
Khi  nàng  nghĩ gì?
 
Đào Chi  hành lễ, nét bi thương vẫn  tan.
 
Ta đỡ nàng một cái:
 
“Nơi đây    ngoài,  cần như thế.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Giọng nàng nghẹn ngào:
 
“Là nô tỳ vô dụng,  bảo hộ  tiểu thư…”
 
Ta an ủi:
 
“Chuyện    ngươi  thể xoay chuyển.”
 
Nước mắt nàng rơi  ngừng:
 
“Xin tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ    ngoài.”
 
Ta gật đầu:
 
“Ngươi vẫn theo  .”
 
Sau khi nàng lui ,  một   trong thư phòng, lặng lẽ chìm  bóng tối.
 
Không   bao lâu,  khẽ đưa tay sờ  bàn, nơi đó  một ô mật cách.
 
Đó là bí mật nhỏ chỉ   và tỷ tỷ ,  ai khác.
 
 bên trong, trống rỗng.
 
8
 
Tiên đế băng hà  một ngày lành. 
 
Nữ nhi Hà gia trở thành tân hoàng hậu. 
 
Phụ   chẳng hề tức giận, còn phong độ chúc mừng Hà đại nhân một câu. 
 
Nói về bậc công thần, Hà gia vốn chẳng trung thành với tân đế sớm hơn Cố gia, thậm chí mãi đến phút cuối mới quyết định quy thuận. 
 
Thế nhưng phụ     thoáng: 
 
“Đều là vì bệ hạ, cần gì so đo những chuyện .”
 
Mẫu   chùa Lan Nhược nhiều hơn. 
 
Hình như chỉ  thần Phật mới  thể ban cho bà sự an ủi trong tâm hồn. 
 
Ta vốn    nhưng vì mẫu  quá cố chấp,  đành   theo.
 
Chư tăng trong chùa áo trắng như tuyết, giống như một vùng tuyết  tan. 
 
Có tiểu sa di chạy đến kéo tay áo : 
 
“Cố tiểu thư,   nhờ  đưa vật  cho ngươi.”
 
Trong bàn tay mũm mĩm của chú tiểu là một nhành hoa hồng. 
 
Tiểu sa di nhanh chóng chạy . Một mảng tuyết trắng rơi xuống  mặt , là một vị tăng trẻ tuổi.
 
Diện mạo  tuấn mỹ vô song, khí chất thoát tục phiêu dật, chỉ  đôi mắt là tĩnh lặng như hồ nước. 
 
Bùi Tuyết Châu chăm chú  , ánh mắt sâu thẳm như đêm tối ánh lên một thứ thủy quang kỳ dị: 
 
“Cuối cùng nàng  trở .”