Ta bình thản đáp một tiếng “ừ”.
 
Ngôi hoàng hậu   còn  thể, nhưng bệ hạ vẫn nhớ đến Thái tử phi, nên ban cho  một vị trí phi tần.
 
Ta  còn đến chùa Lan Nhược, chuyên tâm ở nhà đợi gả.
 
Ngày   mất, đúng lúc Đào Chi xuất cung  việc,  Cố gia chẳng ai kịp  nàng  cuối.
 
Khi nàng ,   lấy một  quen thuộc ở bên.
 
Lần    mang cả Đào Chi và Đào Diệp theo, mẫu  cũng đồng ý.
 
“Con quyết định là .”
 
Mọi việc nhập cung, bà đều  nhúng tay, chỉ để  tự lo liệu.
 
Đào Chi  khó hiểu:
 
“Ngày đại tiểu thư nhập cung, phu nhân việc gì cũng tự  lo liệu,  bây giờ  để tiểu thư gánh hết thế ?”
 
Ta mỉm :
 
“Là vì mẫu  tin  thôi.”
 
Ngày  cung càng lúc càng gần, đôi khi  mượn cớ cùng Đào Diệp  ngoài mua sắm,  lang thang ngoài phố.
 
Trên con phố Huyền Vũ tấp nập  qua ,  đang cúi đầu lựa chọn mấy món nhỏ ở một sạp hàng.
 
“Cẩn thận!”
 
Đám đông xôn xao, những viên ngói xanh  tửu lâu bên cạnh    bỗng vỡ , từng mảng rơi xuống, sắp đập trúng .
 
Ta liên tiếp lùi , nhưng vẫn chậm một bước.
 
Một tiểu tướng quân Cửu Doanh vệ bất ngờ thúc ngựa lao tới, chắn ngang  mặt ,   ngăn lấy mảnh ngói đang lao xuống.
 
Ta hồn vía  yên,  dường như cũng  hoảng sợ  ít:
 
“Ngươi   thương ?”
 
Ta lắc đầu, khó khăn lắm mới để giọng  trở  bình thường:
 
“Không,  , đa tạ.”
 
Hắn khàn giọng:
 
“Không  là  .”
 
Ta ngẩng đầu, trong mắt   sự may mắn xen lẫn sợ hãi,   nhanh chóng lui , cung kính ôm quyền:
 
“Trường Du xin cáo lui.”
 
Đào Diệp vội bước tới, giọng đầy nhẹ nhõm:
 
“May mà gặp  Cửu Doanh vệ tuần tra, nếu  tiểu thư nhất định   thương.”
 
Ta khép mắt .
 
Đâu  may mắn.
 
Từ ngày  đến kinh thành, mỗi    ngoài, nơi gần nơi xa, bóng dáng Thịnh Trường Du luôn ở đó.
 
Ta nhắm chặt mắt, nén xuống nỗi chua xót trong tim:
 
“Về nhà thôi.”
 
10
 
Ngày  nhập cung là một ngày nắng chói chang.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh-khac-menh/7.html.]
Trên mặt Đào Chi và Đào Diệp đều mang nụ   , đại thái giám bên cạnh hoàng đế gọi  là nương nương, đích  đưa  đến Trường Lạc cung.
 
Đào Chi ngoan ngoãn dâng lên một túi thơm:
 
“Công công uống .”
 
Ông  tròn mắt:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Đây chẳng  Đào Chi cô nương ?”
 
Ta mỉm :
 
“ , từ nhỏ tỷ tỷ  dẫn nàng theo, nay nàng vẫn ở bên .”
 
Lưu công công lau nước mắt:
 
“Ôi, Thái tử phi nương nương  sớm, trong lòng lão nô cũng chẳng dễ chịu. May mà nương nương  tới, bệ hạ chắc vui mừng  bao.”
 
Ta khẽ nhíu mày,  nhạt:
 
“Tỷ tỷ   tình cảm  của bệ hạ, hẳn cũng yên lòng.”
 
Ông  tấm tắc:
 
“Hai vị nương nương thật giống , lão nô thoáng ngẩn , còn tưởng Thái tử phi sống .”
 
Ông  cúi :
 
“Xin nương nương yên tâm, tối nay bệ hạ nhất định sẽ đến thăm nương nương.”
 
Nụ   môi  tan biến ngay khi ông  lui  ngoài.
 
Ta  dậy:
 
“Đi thôi, chúng  đến gặp Hoàng hậu .”
 
Hoàng hậu họ Hà  đôi mắt sắc sảo và cái miệng cay nghiệt:
 
“Ngươi cũng xinh  thật, đáng tiếc muộn một bước, ngôi vị     .”
 
Nàng   khanh khách:
 
“Ngươi  hận ? Vốn dĩ ngôi vị  là của tỷ tỷ ngươi, khó khăn lắm nàng mới c.h.ế.t , kết quả  chẳng đến lượt ngươi.”
 
Ta cũng :
 
“Nương nương chớ tự rủa , hoàng hậu  thể đổi một  thì cũng  thể đổi  thứ hai.”
 
Hoàng hậu lạnh lùng :
 
“Ngươi dám  thật đấy.”
 
Nàng  thổi lên móng tay nhuộm chu sa đỏ chót,  thèm để ý đến  nữa.
 
Ta thản nhiên:
 
“Nói  hận là giả, rõ ràng cùng một phụ , cùng một mẫu ,  mà tất cả lợi lộc nàng đều chiếm hết.”
 
Lời   thật tâm, nhưng hoàng hậu chỉ bĩu môi:
 
“Một kẻ yểu mệnh mà thôi.”
 
Ta bật dậy, vạt áo  đổ chén  bên cạnh, vỡ vụn:
 
“Nàng   yểu mệnh!”
 
Hoàng hậu  ha hả:
 
“Không  yểu mệnh thì cũng là bạc phúc, đoản thọ!”