Bỗng dưng  mắt thoáng qua một bóng tay,  rõ vì ,   cứ ngỡ  định chạm  má .
Có lẽ là do quá căng thẳng,  bất giác lùi hẳn một bước, trong lúc hoảng loạn  buột miệng thốt lên một câu:
“Không .”
Một đôi tay trắng như sứ, thon dài rõ nét, lúc  khựng  giữa  trung.
Nụ  bên môi  cũng cứng đờ , đôi mắt lấp lánh như ánh sáng lưu ly cũng dần trầm lặng.
Hắn từ tốn thu tay , kéo khẽ vạt áo choàng  vai, giọng  mang theo chút ủ rũ như đứa trẻ   điều sai:
“Ta chỉ  lấy chiếc lá rơi  tóc nàng xuống thôi.”
Ta lặng , cảm thấy phản ứng của    quả thật  phần thái quá.
Không khí trong khoảnh khắc  trở nên vô cùng lúng túng,  lắp bắp :
“Thần… thần tự   .”
Ta lúng túng đưa tay lên tóc, trâm ngọc va  leng keng vang lên rõ ràng, cuối cùng cũng gỡ  cái “thủ phạm”  xuống.
Khung cảnh tệ hại thế  khiến  càng  rời  ngay lập tức.
Ta đang suy nghĩ xem  nên kiếm cớ bỏ  , thì ngẩng đầu thấy Dương Mặc Kỳ vẫn đang  chằm chằm  .
Bất ngờ,  nhẹ nhàng mở lời,  đầu  đuôi,  báo :
“Trước ,  từng  một món bảo vật. Nó  quý giá với ,  chỉ mong nâng niu giữ gìn trong lòng bàn tay. Vậy mà  một ngày, món bảo vật    khác lấy , kẻ đó  chẳng  trân trọng nó…”
Ánh mắt  khẽ lay động, nhưng sắc mặt  nghiêm túc hiếm thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-sinh/12.html.]
“Vãn Nhi,”   , giọng chậm rãi “nàng  xem, bảo vật đó…   nên giành  ?”
Tim  như  tiếng trống dội thẳng từ ngực, cổ họng nghẹn cứng, âm thanh xung quanh lùi xa thành một mảng mơ hồ, chỉ còn sót  câu  của  xoay vòng trong đầu.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ta ngẩng đầu  , cố gắng giữ vững giọng điệu:
“Nếu là vật thuộc về  khác…   lấy mất , chi bằng cứ để thuận theo tự nhiên, hà tất  cưỡng cầu…”
Sắc mặt  lập tức tái , khiến  sợ hãi,  dám  tiếp.
Giọng  nhẹ như gió thoảng, mong manh như thể sắp tan vỡ:
“Ý nàng là…   buông tay?”
Hình dáng  khiến   xót xa đến tận tim gan, như  thứ gì đó khuấy đảo trong lồng ngực.
Ta sợ   thấu  cảm xúc của , cúi đầu, lẩm bẩm:
“Món đồ … vốn dĩ cũng chẳng  của ngài, đúng …”
“Ha…”  bật , trong tiếng   chút gì đó chua xót, nghẹn ngào.
Im lặng  lâu, cuối cùng  cũng lên tiếng, giọng  xa cách hơn :
“Trời cũng  còn sớm. Vương phi nên hồi phủ thôi… Cảnh vương chắc đang đợi nàng.”
Ta khẽ “” một tiếng, xoay  rời .
 khi bước ,  vẫn cảm thấy phía   một ánh  dõi theo lưng .
Ta  dám ngoảnh , chỉ đành cất bước thật nhanh.
Đến khi rẽ  một khúc ngoặt khuất tầm ,  mới áp sát lưng  tường, đưa tay lên ngực, thở dồn dập vài  liền, mới tạm xoa dịu  cảm giác nghẹn ngào nơi n.g.ự.c trái… như thể  thứ gì đó đang lặng lẽ tan vỡ.