SÔNG XUÂN CHẢY VỀ NĂM CŨ - 8
Cập nhật lúc: 2025-05-01 12:46:48
Lượt xem: 692
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Cập nhật lúc: 2025-05-01 12:46:48
Lượt xem: 692
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Ta hiểu rõ, dù đương kim nữ đế có dốc lòng đề cao thân phận nữ tử, nhưng quan niệm trọng nam khinh nữ vẫn ăn sâu vào cốt tủy thế nhân.
Chỉ khi ta vượt xa nam nhân, luôn giữ vị trí đệ nhất, mới có cơ hội sánh vai cùng họ.
Từ Hương thí đến Hội thí, ta đều chiếm ngôi đầu bảng.
Duy chỉ đến kỳ Điện thí cuối cùng, ta chỉ đậu Bảng nhãn.
Trạng nguyên bị một lão nhân hơn sáu mươi tuổi — Thôi Tiến — đoạt mất.
Thôi lão đầu n.g.ự.c đeo hoa đỏ, giữa tiếng tung hô của bá tánh mà dạo một vòng ngắm hoa Trường An, vẻ vang rạng rỡ — đó chính là cảnh tượng từng bao lần ta mơ thấy trong đêm dài.
Nhưng nay, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, lòng chua xót khôn nguôi.
Ta không cam lòng. Thôi lão đầu học bao nhiêu năm? Mà ta mới học được mấy năm chứ? Tài năng của ông ta, sao có thể sánh với ta?
Ba năm sau, một Trạng nguyên mới lại ra đời, ta đặc biệt chú ý.
Vừa liếc mắt đã thấy Lâm Văn Chính giữa đám đông.
Hắn niên kỷ tương đồng với ta, diện mạo thanh tú đoan trang, thân phận Trạng nguyên như phủ lên người một tầng kim quang, khiến ta không khỏi dõi theo.
Hắn tài hoa hơn người, ôn nhã hữu lễ, xuất thân chẳng cao sang gì, thế nhưng vẫn dựa vào thực lực mà phá vỡ gông xiềng số mệnh.
Nhưng… hắn không phải lương duyên của ta.
Trời dần tối, mưa lớn đổ như trút nước.
Ta ôm vò rượu, lao vào cơn mưa, ngẩng mặt đón từng giọt lạnh buốt như muốn rửa sạch tâm can.
Ta muốn quên hắn, quên thật sạch, trong trận mưa tầm tã này.
Mưa táp vào mặt, khiến ta thở không thông.
Không biết từ lúc nào, vò rượu trong tay ta đã bị người cướp mất.
Trong làn nước mưa mờ mịt, ta thấp thoáng thấy gương mặt của Phó Ngọc. Hắn giơ tay lau đi nước mưa trên mặt ta, mi tâm chứa đầy bất đắc dĩ:
“Thật muốn đem nàng nhốt lại.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn cười khổ, giọng vẫn nặng mũi:
“Nếu thật sự nhốt nàng, e rằng cả đời này nàng sẽ hận ta mất.”
Ta mỉm cười nhắc nhở:
“Giam giữ quan viên triều đình, tội nặng lưu đày mười năm.”
Hắn bật cười, liền cúi người dịu giọng:
“Tại hạ nào dám, chuyện trong nhà đều nghe theo phu nhân.”
“Ái thê ơi, giờ theo ta về nhà có được không?”
Ta lắc đầu: “Phó phủ không phải nhà ta.”
Nhà ta… đã chẳng còn từ lâu rồi.
Ngày trước khi ta đậu Giải nguyên trong kỳ Hương thí, vì không chịu làm thiếp cho vị tri huyện bụng phệ, ta bị người nhà trục xuất, xóa tên khỏi tộc phả.
Về sau ta làm quan ở kinh thành, bọn họ vượt ngàn dặm tới nhận thân.
Ta đóng cửa phủ, chỉ sai Tiểu Thúy nhắn lại một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/song-xuan-chay-ve-nam-cu/8.html.]
“Đại nhân nhà ta không có thân thích, các vị nhận nhầm người rồi.”
Nhà ta, là Giang phủ do chính tay ta dựng nên, không phải Phó phủ.
Phó Ngọc hơi cúi người, trán chạm vào trán ta, khẽ nói:
“Nàng là nhà của ta.”
Giọng nói dịu dàng ấy vẫn vang vọng trong tai.
Giữa con phố dài vắng bóng người, mưa xối xả, nước b.ắ.n tung tóe, vừa tĩnh mịch, lại vừa huyên náo.
Đối thủ một mất một còn trên quan trường của ta cũng chạy trong mưa đến, chẳng hiểu làm sao lại tìm được nơi này, cùng ta phát điên.
Giọng hắn rất nhẹ, vậy mà lại vang dội như sấm, khiến lòng ta dậy sóng.
Hắn nói —
“Nàng là nhà của ta.”
11
Phó Ngọc một mình ra ngoài, lại chẳng mang theo ô.
May mắn thay, nơi này cách Phó phủ chẳng xa, Tiểu Thúy chạy đến trà quán mượn được hai chiếc ô, một tay che cho bản thân, một tay giơ trước mặt đón mưa.
Phó Ngọc bế ta – nửa say nửa tỉnh – bước từng bước giữa cơn mưa, đưa ta về phủ.
Lúc con người yếu lòng nhất, rất dễ nảy sinh cảm giác dựa dẫm vào người khác.
Ta áp mặt vào lồng n.g.ự.c hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ truyền đến, trong lòng bất ngờ sinh ra cảm giác bình yên khó tả.
Ta đưa tay sờ lên cằm hắn, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì mà buột miệng hỏi:
“Phó Ngọc, ngưpowi… đã hạ sốt chưa?”
Hắn vui mừng thấy rõ, còn tranh thủ dùng cằm cọ nhẹ lên tay ta mấy cái, miệng nở nụ cười:
“Khá hơn nhiều rồi.”
“Ừm.”
Hai người không nói thêm gì nữa, đoạn đường trở về nhẹ nhàng ấm áp, êm đềm như nước chảy.
Mãi đến khi trở về gian phòng ấm áp, hắn theo thói quen định giúp ta cởi bộ y phục ướt sũng.
Ta bừng tỉnh như vừa tỉnh mộng, lập tức đề phòng như thể đối diện kẻ địch:
“Phó Ngọc, ta tuy đã đoạn tuyệt với Lâm Văn Chính, nhưng điều đó không có nghĩa là ta cam tâm tình nguyện bên ngươi.”
“Chúng ta chi bằng…”
Chi bằng sớm… hòa ly đi thôi.
Thế nhưng, khi nhìn thấy đôi mắt hắn trong khoảnh khắc ấy tối sầm lại, hai chữ “hòa ly” ta lại chẳng thể nào thốt nên lời.
Trong hoàn cảnh này, quả thực không thích hợp để nói đến chuyện chia ly.
Tìm dịp khác vậy.
Phó Ngọc như thể sợ điều ta sắp nói, vội vã ngắt lời:
“Trời cũng đã khuya, nàng nghỉ ngơi sớm một chút. Ta… ta đi tắm đây, tối nay sẽ không làm phiền nàng, nàng cứ yên tâm.”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.