Nhìn thấy khuôn mặt đó, Giang Châu Châu đờ  , đôi mắt nheo , lộ vẻ  thể tin nổi.
"Diệp... Diệp Tử?"
Tài xế xuống xe xử lý vụ tai nạn giao thông rắc rối, còn  đàn ông  ở hàng ghế  cũng bước xuống, tiến về phía Giang Châu Châu.
Càng đến gần, khí chất    càng trở nên ôn hòa.
Đặc biệt là đôi mắt, sáng long lanh như một chú chó Samoyed trắng muốt, với đôi mắt đen láy,  vui vẻ chạy về phía cô.
Chỉ  điều chú Samoyed ...  quá khổ.
"Bảo bảo,  ngờ thật sự gặp  em."
Giang Châu Châu còn  kịp phản ứng,   kéo  một vòng tay  chút  ấm.
"Vừa  khi xe đ.â.m ,  tưởng  gặp chuyện, trong lòng cầu xin trời đất cho gặp em một ,  ngờ... em thật sự xuất hiện  mắt ."
Giọng  dịu dàng bên tai thì thầm tâm sự, đôi tay siết chặt lấy cô càng lúc càng dùng lực.
Giang Châu Châu  tỉnh táo , chớp mắt, khuôn mặt cũng dần đỏ ửng lên...
Livestream là livestream, đời thực là đời thực.
Trên livestream  gọi cô là bảo bảo cũng đành chịu, nhưng  đầu gặp mặt mà hai chữ  cũng tuôn  dễ dàng thế ?
"Cái ...   thể... buông em  ?"
Cô cảm thấy  dùng lực quá mạnh, sắp siết đến mức cô  thở .
Người đàn ông   lời, bảo buông ,  lập tức buông tay.
Đôi mắt quá nồng nhiệt cúi xuống, dán chặt  khuôn mặt Giang Châu Châu, xua tan cái lạnh lẽo của cuối thu.
Tài xế đang tranh cãi với Vãn Châu  thấy cảnh , cuối cùng cũng hiểu vì  thiếu gia  bảo  đ.â.m xe.
Mê gái mất khôn!
Giang Châu Châu   đàn ông  quen  lạ  mặt, ánh mắt  chút mơ hồ.
Người trong video đánh đàn dỗ cô ngủ, đột nhiên xuất hiện  mặt, thậm chí còn ôm cô...
Cảm giác   thực.
"Anh về Hải Thành từ khi nào ?"
Hai ngày nay   xuất hiện  livestream, hai  cũng ít liên lạc qua WeChat.
"Vừa về, vốn định  với em, nhưng việc nhà  nhiều, nên  đợi giải quyết xong hết  mới hẹn em gặp mặt."
Anh  tự nhiên vuốt ve mái tóc  gió thổi rối của Giang Châu Châu, sợi tóc đen mềm mại quấn quanh ngón tay thon dài của .
Gương mặt lai Tây thực sự  , từng đường nét như  chạm khắc tinh xảo, giống như nhân vật trong game,  tìm thấy bất cứ khuyết điểm nào, chỉ là da quá trắng, như một bức tượng sáp.
"Không  cố ý giấu em , đừng giận , bảo bảo."
Giọng  còn quyến rũ hơn cả lời thì thầm giữa tình nhân, khiến tai   nóng bừng.
Giang Châu Châu  ngượng ngùng : "Tên thật của em là Giang Châu Châu,  gọi em là Châu Châu là ."
Một tiếng bảo bảo  đến tiếng bảo bảo khác, kỳ lạ quá!
Quý Dư An ánh mắt lập tức tối , nhưng vẫn   lời : "Ừ, Châu Châu."
Giang Châu Châu mềm lòng,   mặt tuy  cao lớn tuấn tú, nhưng  ngoan ngoãn đến bất ngờ!
Ngoan hơn mấy đứa  nhiều lắm!
Bên  Vãn Châu vẫn đang tranh cãi với tài xế, thi thoảng  thấy mấy từ như thuê xe.
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/streamer-van-nhan-me-dai-gia-bang-xep-hang-tranh-nhau-sung-ai/chuong-238-anh-ay-rat-ngoan.html.]
Người xung quanh thấy hai chiếc xe sang đ.â.m , dần dần dừng  xem, thậm chí   còn lấy điện thoại  chụp ảnh...
Thấy   chụp ảnh, sắc mặt Vãn Châu đột nhiên  đổi, giọng  cũng dịu xuống.
Giang Châu Châu đột nhiên nhớ   phận của Diệp Tử, vội nắm tay , nhỏ nhắc nhở: "Chúng  rời khỏi đây  ."
Một nghệ sĩ piano thiên tài biến mất khỏi công chúng, đột nhiên xuất hiện liên quan đến vụ tai nạn giao thông, chắc chắn sẽ gây  những bàn tán tiêu cực.
Quý Dư An  theo cô, ánh mắt  xuống bàn tay cô, tay cô trắng nõn, mềm mại nhưng đầy sức sống, lúc  đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ,  ấm từ lòng bàn tay dần thấm  da , mang đến sự ấm áp.
Giống như  đầu gặp mặt !
Cô như một tia nắng ấm áp, khiến   thể  tiến  gần.
Bây giờ, tia nắng    trong lòng bàn tay , thật  giữ mãi mãi  rời...
Đến con phố vắng , Giang Châu Châu định buông tay  , phát hiện  thở  gấp gáp, làn da trắng bệch ửng lên màu đỏ  bình thường.
Cô lo lắng hỏi: "Anh  ? Có cần đưa  đến bệnh viện ?"
Quý Dư An lắc đầu: "Không , lâu     bộ nhiều như , cơ thể  mệt, nghỉ một lát là ."
Giang Châu Châu  khuôn mặt trắng bệch của ,  chắc chắn hỏi: "Thật ?"
Cảm giác  đàn ông  mặt như một búp bê sứ, dường như chạm  là vỡ.
Quý Dư An khẽ : "Ừ, đừng lo, cơ thể  thực   tệ như  ."
Thấy  thở    định, Giang Châu Châu dần yên tâm, nhưng để phòng xa, cô : "Em gọi taxi, đưa  về  nhé!"
Tài xế của  xử lý vụ tai nạn, còn  đợi cảnh sát giao thông đến,   bao lâu mới xong.
Quý Dư An  từ chối: "Vậy  phiền em ."
"Không phiền ,  sống ở ?"
Giang Châu Châu lấy điện thoại , mở ứng dụng gọi xe.
Quý Dư An  một địa chỉ, ngón tay Giang Châu Châu dừng : "Xa  ?"
Mấy chục cây ,  khỏi nội thành .
Quý Dư An: "Ừ,  sống với ông ngoại, ông thích yên tĩnh."
Không  sống với bố , mà là với ông ngoại.
Giang Châu Châu ánh mắt rung động,  hỏi thêm, cô nhập địa chỉ    điện thoại, xác nhận đặt xe  nhanh chóng  tài xế nhận chuyến.
Lên xe, hai   ở hàng ghế .
Người đàn ông  lên xe trông mệt mỏi, giọng yếu ớt : "Châu Châu,   thể dựa  em nghỉ một lát  ?"
Rõ ràng là chủ động xin phép cô, nhưng ánh mắt, giọng  đó khiến    thể từ chối.
Có lẽ vì thể chất yếu đuối của  mà Giang Châu Châu  đành lòng.
Cô  thẳng , gượng gạo gật đầu: "Được."
Được cô đồng ý, cái đầu  mới nhẹ nhàng dựa  vai cô, tóc   mềm và bồng bềnh, màu vàng ánh kim nhạt, đến gần  thể ngửi thấy mùi dầu gội thơm.
Ở góc  nghiêng, khuôn mặt góc cạnh đó vô cùng ngoan ngoãn.
Anh nhắm mắt, dựa  vai cô,  thở đều đặn.
Quãng đường quá xa, Giang Châu Châu cũng nhắm mắt, định chợp mắt một lát.
 khi cô ngủ say,  đàn ông bên cạnh  mở mắt...