Hoàng hôn buông xuống, cơn mưa cuối cùng cũng  nhẹ dần.
Giang Châu Châu đang phân vân   nên mở lời  về thế nào thì sân nhà đột nhiên ồn ào hẳn lên.
Một  đàn ông mặc áo gió đen chống dù bước , dáng  cao ráo, thẳng tắp. Những hạt mưa lất phất rơi  chiếc ô, đọng  thành giọt nước  từ từ rơi xuống. Làn da trắng lạnh của  nổi bật giữa màu đen sẫm, khiến    khỏi đưa mắt .
Ánh mắt Giang Châu Châu thoáng chút bất ngờ, cô  ngờ  gặp Cố Nam Phong ở đây.
Tuy nhiên, Lá Xanh từng nhắc qua rằng hai nhà  mối quan hệ giao hảo, nên việc  xuất hiện ở đây cũng   gì lạ.
"Nam Phong ca."
Nhìn  đàn ông đẫm   nước, Giang Châu Châu khẽ chào.
Cố Nam Phong cúi mắt  cô, gật đầu nhẹ "Ừm" một tiếng,  ánh mắt chuyển sang ông lão Quý đang   chiếc ghế gỗ hồng đào.
Ông lão Quý  hiền hậu: "Hôm nay gió lớn thật đấy,  ngờ  thổi  đến chỗ lão, hiếm thật đấy."
Cố Nam Phong cũng mỉm : "Ông nội    mấy hộp ,  lão yêu  nên bảo cháu đích  mang đến dù trời mưa gió."
Khóe miệng ông lão Quý giật giật, tiểu hồ ly  vòng vo tam quốc chỉ để chê  "háo ".
"Ông nội  cũng chu đáo quá,  lão cảm ơn .   đến  thì lão vẫn kém xa ông ,  nghệ của ông  đúng là đỉnh cao, xứng danh  nghệ đại sư."
Ông lão Quý chân thành khen ngợi, nhưng  kỹ  thấy  gì đó sai sai.
Cố Nam Phong : "Lão quá khiêm tốn , về khả năng thưởng , lão vẫn cao tay hơn. Ông nội cháu so với lão chỉ là múa rìu qua mắt thợ."
Giọng điệu khiêm nhường lễ phép đến mức  thể chê   , nhưng ông lão Quý chẳng ưa gì.
Đứa cháu nhà họ Cố , tám trăm vạn tâm nhãn,  đầy lỗ hổng,  mà phát hoảng!
Ông lão Quý thẳng thừng đuổi khách: "Đã gửi   thì  về ! Trời tối đường trơn, cẩn thận kẻo ngã xuống mương."
Cố Nam Phong khẽ cúi : "Vậy cháu xin phép."
Quay , khi  ngang qua Giang Châu Châu,  cố ý dừng , giọng lạnh lùng: "Cô Giang cũng định về chứ?  tiện đường đưa cô một đoạn."
Ông lão Quý  ghế bật dậy, hóa  vòng vo mãi, mục đích thật sự là đến cướp .
Cách xưng hô  chút xa lạ khiến Giang Châu Châu  nhíu mày, ánh mắt cô run nhẹ: "Vậy  phiền  , Cố ."
Ông lão Quý mấp máy môi, cố gắng giữ : "Châu Châu, ăn cơm trưa mai  hãy về !"
Giang Châu Châu ngượng ngùng : "Ông Quý, cảm ơn ông  tiếp đón hôm nay, nhưng mưa  nhẹ , cháu về  . Lần   thời gian cháu sẽ  đến thăm ông."
Rồi cô  sang Quý Dư An đang im lặng, dịu dàng dặn dò: "Dư An, em về với Cố   nhé, mấy hôm nay trời lạnh,  nhớ giữ gìn sức khỏe."
Dưới ánh đèn ấm áp, làn da Quý Dư An  còn quá tái nhợt,  khẽ : "Vậy để  tiễn hai ."
Mọi  cầm ô  đến cổng , mặt đường gạch đá lô nhô những vũng nước, khu vườn  trận mưa gió trông tiêu điều xơ xác.
Giang Châu Châu lên xe,  ấm trong xe bao phủ lấy  , đôi má lạnh giá của cô dần ửng hồng.
"Cố ,  thật sự đến để gửi  ?"
Đôi mắt long lanh ướt át  sang  đàn ông bên cạnh, chớp chớp liên hồi.
Cố Nam Phong khẽ : "  cô Giang,  ngờ chúng    duyên gặp  ở đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/streamer-van-nhan-me-dai-gia-bang-xep-hang-tranh-nhau-sung-ai/chuong-243-don-co-ay-ve.html.]
Giang Châu Châu ngoan ngoãn thắt dây an , thì thầm: "Thôi  , hóa  là em tự   khổ, tưởng  đến đây là để đón em về."
Mái tóc thường ngày bồng bềnh mềm mại, giờ đây ướt sũng vì mưa, trông chẳng khác nào chú mèo con ủ rũ.
Cố Nam Phong  nhịn , đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô, giọng dịu dàng: "Không  tự  khổ  ."
Dù  từng chính thức đối đầu với ông lão Quý, nhưng  cũng  danh tiếng của ông .
Lão  xanh đỉnh cao, ai tiếp xúc cũng  ép uống vài ngụm  xanh để đời.
Đối phó với loại  , cô gái ngây thơ như cô chắc chắn sẽ thiệt thòi.
Giang Châu Châu chợt nhớ  điều gì đó, tò mò hỏi: "Nam Phong ca,    em ở đây?"
Cô rõ ràng  từng  với Cố Nam Phong...
Cố Nam Phong thản nhiên giải thích: "Hai   chụp lén, nhưng yên tâm, tất cả ảnh và video   xử lý,   mạng tạm thời  nhận   phận của Quý Dư An.  nhắn tin cho em nhưng  thấy hồi âm, nghĩ  lẽ em ở đây nên đợi mưa tạnh  lái xe đến đón."
Xe khởi hành, bóng   ngoài cổng dần khuất xa.
Ông lão Quý  chiếc xe   xa, mặt mũi ủ rũ: "Cháu trai, đối thủ của cháu mạnh thật đấy!"
Mượn cớ gửi , đích  đến đón  về, còn tranh thủ châm chọc một phen.
Nếu đấu đơn, đứa cháu bệnh tật của lão chắc chắn   đối thủ.
Trong ánh hoàng hôn mờ ảo, gương mặt Quý Dư An  một chút biểu cảm, đôi mắt sâu thẳm xuyên qua làn mưa, dõi theo hướng chiếc xe biến mất.
Bên tai, tiếng ông ngoại vẫn  ngừng lảm nhảm như chú dế trong bụi cỏ.
"... cháu cũng     lợi thế,  nhà họ Cố đều cổ hủ, như tàn dư phong kiến, lấy vợ đều  môn đăng hộ đối. Dù Châu Châu giỏi giang, nhưng mấy kẻ nhà họ Cố chắc chắn coi thường xuất  của cô bé. Còn ông ngoại cháu thì khác, ông ngoại thoáng, cháu thích lấy ai thì lấy."
"Cháu  ông ngoại  hậu thuẫn mạnh nhất, thằng nhóc nhà họ Cố  gì ."
Quý Dư An mím chặt đôi môi đỏ thắm, chậm rãi : "Không chỉ một Cố Nam Phong."
Ông lão Quý ngơ ngác: "Hả?"
Quý Dư An thong thả : "Còn tiểu tử nhà họ Chu, thằng ngốc nhà họ Lận, vị  của Thịnh gia ở kinh thành...  nắm quyền nhà họ Doãn ở Hương Cảng..."
Ông lão Quý    mù mờ, những  cháu kể dù đều là hàng trẻ, nhưng ông cũng từng  qua.
Đặc biệt hai đứa nhà họ Chu và họ Lận, cùng tuổi với cháu,  cùng một giới ở Hải Thành, cũng coi như ông  chúng lớn lên.
Bảo bối Thịnh gia  ông cũng từng gặp,  lão Thịnh cưng như trứng mỏng.
Mộng Vân Thường
Còn nhà họ Doãn Hương Cảng, dù  gặp nhưng mấy năm nay thế lực  mạnh,   là tay chơi khét tiếng.
Ông lão Quý  khỏi cảm thán: "Không ngờ cháu dâu tương lai của lão   lòng đến !"
Giọng Quý Dư An lạnh lùng: "Cô   , xứng đáng  nhiều  yêu mến, nhưng    xứng."
Ông lão Quý thấy , vỗ vai cháu, chân tình :
"Cháu trai, lợi thế của   nhiều,  là cháu thu xếp hành lý, mang theo gia tài   tiểu  !"
"Không  nữa thì  ngoại thất yếu đuối cũng ..."