SỰ CỨU RỖI CỦA KẾ MẪU - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:16:11
Lượt xem: 1,126
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phủ bỗng có lời đồn nổi lên không ngớt, nói rằng ma ma đã c.h.ế.t kia là do đã vu oan cho phu nhân, cuối cùng bị ứng vào lời nguyền của phu nhân mà c.h.ế.t thảm trên con đường vắng, không một ai hay biết.
Lại có kẻ xì xào: xưa nay phu nhân chưa từng mang túi hương, sao hôm ấy đến viện của di nương lại cố tình đeo, hơn nữa về viện còn chẳng chịu hủy đi — chẳng phải cố ý để người ta bắt được nhược điểm sao?
Tin đồn lan rộng, cuối cùng bị uốn thành một vở kịch do di nương tự biên tự diễn — cố tình vu oan cho phu nhân để tranh giành quyền quản gia.
Tất cả cũng nhờ Tô di nương bị ta hù cho một trận, nảy sinh nghi kỵ.
Muốn điều tra rõ cái c.h.ế.t của cô mẫu mình, cũng như xem ai bị ta mua chuộc, nàng ta chẳng buồn giữ dáng vẻ đoan trang xưa nay nữa, dấy lên một trận ầm ĩ trong hậu viện.
Hôm nay nghi ngờ kẻ này bị ta mua chuộc, liền tra tấn ép cung; ngày mai lại sinh nghi người kia có tâm tư khác, liền tra hỏi thẩm vấn.
Làm người trong phủ ai nấy đều nơm nớp lo sợ, chẳng biết bao giờ sẽ bị lôi ra trị tội. Ai cũng sợ mình sẽ thành người tiếp theo như ma ma trong trù phòng — chỉ một sơ suất nhỏ liền bị bán ra ngoài.
Ngay lúc ấy, ta khẽ ném ra một đốm lửa — thế là cháy bùng lên.
Ngọn lửa lan đến chỗ phụ thân, ông liền đích thân đến viện Tô di nương hỏi cho rõ ràng.
Chẳng ngờ Tô di nương, vì hôm ta đến thăm đã nói một câu:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Có thai thì đã sao, sinh ra được mới gọi là bản lĩnh,” Tô di nương liền tức giận đến mức ném cả chén trà vỡ tan.
Ta khẽ co người, mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Ngước mắt lên, lại chạm thẳng ánh mắt phụ thân.
Còn chưa kịp để ông mở lời, Đỗ ma ma đã mang hộp đồ ăn bước vào.
Thấy ta mím môi, bộ dạng uất ức đến cực điểm, Đỗ ma ma nhẹ giọng nói:
“Tiểu thư là chủ tử, phải có cốt khí và kiêu ngạo của một chủ tử.”
“Kẻ hầu người hạ mà thôi, không nghe lời thì đánh thì giết, quẳng ra bãi tha ma cũng chẳng qua là một cái xác nát, có gì phải khóc?”
“Bọn nô tài trong cung, ai nấy cũng phải lấy mạng ra mà học lấy đạo lý tôn ti trật tự. Đương nhiên, phủ Thượng thư có lẽ không giống chốn cung môn.”
Tôn ti đảo lộn, quản gia bất nghiêm — lời cảnh tỉnh ấy khiến đồng tử của phụ thân khẽ co lại.
Ông hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
“Tô di nương đang thai nghén, tâm tình bất ổn, từ nay về sau, tạm thời cấm túc trong viện.”
Thấy chúng ta gần đây thường đến từ đường, phụ thân dường như đã có phần nhượng bộ, dịu giọng nói với ta:
“Con thích phu nhân đến vậy? Vậy thì cho ra ngoài đi. Tận Hoan lớn rồi, bên người không thể thiếu người chăm nom. Theo ta thấy, Thẩm thị là người tốt.”
Ta mỉm cười đáp lời, giấu đi ý lạnh nơi khóe môi: “Đa tạ phụ thân.”
Thẩm Đường vừa đi vừa ríu rít suốt dọc đường.
“Thế là được thả ra rồi à? Phụ thân ngươi nghĩ thông rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-cuu-roi-cua-ke-mau/chuong-11.html.]
Đỗ ma ma gật đầu phụ họa: “Lão gia cuối cùng cũng hiểu, trong phủ này… không có phu nhân là không được.”
Thẩm Đường ngẩng cao đầu đầy đắc ý:
“Chứ còn gì nữa. Không phải ta khoe chứ, chuyện quản lý ta vẫn rất có bản lĩnh đấy.”
Nàng thầm nói trong lòng:
【Dù sao ta cũng từng làm lớp trưởng nhiều năm, không chỉ biết quản lý mà còn biết thu phục lòng người】
【Ăn của tiểu nữ chính nhà người ta bao nhiêu món ngon rồi, giờ đến lúc đáp lễ rồi】
【Nhìn ta đây, ta sẽ xây dựng cho nàng một hội tỷ muội mạnh nhất!】
Cách nàng “đáp lễ” quả thật rất đặc biệt.
Tổ chức vài buổi tiệc, lôi kéo mấy vị tiểu thư, cố sống cố c.h.ế.t ghép cho ta vài “tỷ muội cùng chí hướng”.
“Có bạn bè thì đường dễ đi hơn. Người trẻ phải chơi cùng người trẻ mới vui.”
“Con người là động vật sống theo bầy đàn, sống cô lập không tốt chút nào.”
“Bảo bối nhà ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đương nhiên phải để người khác nhìn thấy chứ!”
Ai không muốn đến, nàng liền đem mấy món ngon ra dụ dỗ khéo léo
Trà trái cây nàng pha, thạch đường đỏ nàng nấu, thậm chí là cả món thịt cay tự làm — từng chút từng chút thu phục lòng người.
Những tiểu thư từng nghe danh ta thì tránh còn không kịp, vậy mà ăn ngon quá hóa mềm lòng, dần dà cách vài hôm lại ghé phủ, nhưng lần nào cũng viện cớ quanh quẩn trước viện của Thẩm Đường.
Rồi cứ lấp ló mãi… bọn họ trở thành khách quen trong viện của ta lúc nào chẳng hay.
Tính ta vốn lãnh đạm, không giỏi ăn nói, lại càng không quen chủ động thân thiết với ai.
Vậy mà dưới sự xúi giục của Thẩm Đường, họ bắt đầu chủ động thân cận, bắt chuyện, quấn quýt bên cạnh ta.
Thậm chí, khi bên ngoài có kẻ gièm pha gọi ta là “sao chổi”, từng người trong bọn họ đều bước ra lên tiếng thay ta, tự xưng là “hảo tỷ muội” của ta.
Mới nửa năm nàng đến phủ, ta đã có thân tình, cũng có bằng hữu.
Nhìn ta được yêu thương, được bảo vệ, Đỗ ma ma mỉm cười đầy hài lòng:
“Loại bỏ được tai họa ngầm, những ngày sau của tiểu thư cũng sẽ tốt đẹp hơn.”
Còn “tai họa ngầm” ấy giờ đây đang ôm bụng co mình trong viện, ra vẻ nhu nhược nhún nhường.
Nhưng nàng ta đã âm thầm mua chuộc một đạo sĩ lang bạt, chỉ chờ đến ngày sinh nở sẽ dựng nên một lời tiên đoán — rằng đứa con trong bụng là mệnh cách cao quý, tương lai phi phàm.
Còn với Thẩm Đường… Tô Nhược cũng đã bố trí xong sát cục.
Chỉ chờ nàng tự bước vào lưới.