SỰ CỨU RỖI CỦA KẾ MẪU - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:14:23
Lượt xem: 1,339
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta cười lạnh lùng tàn nhẫn, nhìn bà ta tuyệt vọng l.i.ế.m lấy chút hy vọng sống sót bị ta nghiền nát dưới chân.
Mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân, ta mới nhào đến ôm lấy bà ta, bật khóc nức nở:
“Tổ mẫu! Tổ mẫu! Người cố gắng một chút thôi, đại phu sắp đến rồi!”
Ta ghé sát tai bà ta, lạnh lùng cười nói:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Xuống hoàng tuyền đi chậm một chút, những kẻ mà ngươi yêu thích, ta sẽ lần lượt tiễn chúng xuống dưới cho ngươi.”
Tổ mẫu bị cơn tức nghẹn tim, mở to đôi mắt đầy căm hận mà không kịp thở ra hơi cuối cùng, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Kế mẫu Diệp Thanh Thanh đổ cái c.h.ế.t của tổ mẫu lên đầu ta, nói ta là kẻ mang điềm dữ, không cho ta bước ra khỏi viện nửa bước.
Còn Hứa Tận Ý, vì muốn lấy lòng kế mẫu, lại hết lần này đến lần khác mang quà cáp đến thăm ta.
Những con bọ cạp chi chít bò lổm ngổm, rết dài quấn quýt khắp nơi, còn có cả rắn thè lưỡi – thứ ta sợ nhất.
Mỗi lần như vậy, nàng đều cười đầy ác ý:
“Tỷ tỷ không thích quà muội mang đến sao? Phu nhân nói viện của tỷ tỷ lạnh lẽo, một mình buồn bã cô đơn, cần nhiều người tới bầu bạn. Muội mang theo bao nhiêu là ‘bằng hữu’ đến đây, tỷ tỷ phải cười mới đúng chứ.”
Ta không cười nổi, chỉ bảo nàng cút xa một chút.
Chỉ cách một bức tường, Diệp Thanh Thanh đã thở dài với phụ thân:
“Dẫu sao cũng không phải con ruột mình sinh ra, dẫu bỏ ra bao nhiêu tấm lòng, cũng chẳng nhận lại nổi một lời cảm kích.”
Phụ thân liền mắng ta là vong ân bội nghĩa, rồi lập tức đem viện tốt nhất, cả căn phòng đầy châu báu, sách vở của ta… chuyển hết cho Hứa Tận Ý.
Nịnh nọt kế mẫu một hồi, đổi lấy phần thưởng lớn, Hứa Tận Ý được nước lấn tới, càng lúc càng quá quắt.
Nàng thường xuyên xông vào viện ta, chế giễu, bắt nạt.
Ta nhịn rồi lại nhịn, cho đến một trưa nắng như đổ lửa, bắt gặp nàng đơn độc một mình.
Cơ hội không thể bỏ lỡ, ta ra tay chớp nhoáng, đẩy nàng – kẻ sợ nước – xuống hồ.
Rồi mang theo khoái cảm khi mối thù lớn được rửa sạch, ta ung dung ngồi canh bên hồ. Mỗi lần nàng cố hết sức bơi đến mép hồ, cố bò lên, ta liền lấy gót chân dẫm mạnh lên mu bàn tay nàng.
Một lần lại một lần, cố sống cố c.h.ế.t mà trèo lên, rồi tuyệt vọng bị ta dẫm xuống.
Ta chìm trong khoái cảm báo thù, nhìn nàng kiệt sức rồi hoàn toàn chìm hẳn xuống đáy hồ.
Sau đó ta thản nhiên quay về viện, còn lịch sự đến thỉnh an phụ thân.
Phụ thân hờ hững hỏi mấy câu, chẳng moi ra được gì, đành phất tay cho ta lui xuống.
Tối đó, khi Tô di nương ôm xác Hứa Tận Ý gào khóc, kéo ta ra chất vấn như phát điên, người ngăn cản lại là chính phụ thân.
“Hứa Tận Hoan dù có hư hỏng, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ. Nếu nó thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t Tận Ý, sao còn có thể thản nhiên đến trước mặt ta thỉnh an?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-cuu-roi-cua-ke-mau/chuong-4.html.]
Phụ thân lạnh giọng cảnh cáo Tô di nương:
“Chẳng qua chỉ là tai nạn, nàng cũng đừng có làm loạn gây khó xử cho phủ Thượng thư.”
Tô Nhược ngoài miệng thì dạ dạ vâng vâng, nhưng sau lưng lại lập tức lôi kéo Diệp Thanh Thanh, cùng nhau âm mưu muốn lấy mạng ta.
Tiếc rằng… họ vẫn là quá xem thường ta rồi.
Khi hai người họ đóng cửa bàn bạc làm cách nào để đoạt lấy sản nghiệp của mẫu thân ta, rồi nhẹ nhàng g.i.ế.c c.h.ế.t ta như giẫm c.h.ế.t một con kiến…
Ta đã ở dưới cửa sổ, châm một mồi lửa — còn chu đáo khoá luôn cửa phòng lại cho họ.
Chỉ tiếc, họ không chết.
Tô Nhược độc ác đến mức kéo Diệp Thanh Thanh ra làm lá chắn, lấy thân nàng ta che lửa cho mình.
Diệp Thanh Thanh bị hủy dung mạo, trông chẳng khác nào ác quỷ. Cho dù có tình nghĩa thanh mai trúc mã đi nữa, cũng không giữ nổi trái tim của phụ thân ta.
Phụ thân bị bộ mặt ấy doạ cho khiếp vía, liền lấy cớ nàng ta mắc trọng bệnh, sai người đưa đến trang viên ở quê tĩnh dưỡng.
Nghe nói vết thương ăn sâu vào tận xương, thối rữa sinh dòi, Diệp thị ngày ngày sống không bằng chết.
Tô Nhược — Tô di nương — chẳng những nắm được quyền quản gia trong phủ, lại chiếm trọn sủng ái của phụ thân, bà ta mới thật sự là kẻ thắng lớn trong nhà họ Hứa.
Thế nhưng nàng ta vẫn chưa thoả mãn.
Vừa muốn báo thù, vừa muốn cướp luôn sản nghiệp của mẫu thân ta.
Bà ta liền dụ dỗ phụ thân, đưa cả Thẩm Đường về làm vợ kế.
— “Chuyện này… mà cũng là thứ ngươi dám mở miệng nói ra sao?”
Không biết từ khi nào, Thẩm Đường đã đứng dưới gốc hải đường hoa rơi như mưa, ánh mắt lạnh lẽo trừng thẳng vào Tô di nương, khiến bà ta sợ đến run rẩy cả người.
“Ngươi là cái thứ gì mà cũng dám trèo lên đầu Đại tiểu thư ngồi xổm? Đến mức lớn nhỏ trên dưới cũng không phân nổi nữa rồi à?”
Miệng thì giận dữ mắng chửi, nhưng trong lòng nàng còn tức tối hơn nữa:
【Đúng là trà xanh c.h.ế.t tiệt, ta vừa quay lưng đã bắt nạt tiểu nữ chính】
【Nữ chính mà hắc hoá, con mụ này phải là người đầu tiên bị sét đánh chết】
【Tội nghiệp mẫu thân nữ chính, ở trên trời thấy con gái mình bị bắt nạt chắc đau lòng đến mức khóc hết nước mắt】
【Để ta xem ta không xử c.h.ế.t bà ta thì thôi】
Ta hơi sững lại, khẽ kéo tay áo nàng:
“Tô di nương không giống người khác. Bà ấy là người thân cận bên cạnh tổ mẫu, là di nương được phụ thân coi trọng nhất. Trước khi người đến, quyền quản gia trong phủ đều do bà ấy nắm.”
“Thì sao?” Thẩm Đường hừ lạnh, chẳng thèm để vào mắt.
“Chỉ vì có bài vị phu nhân chống lưng, có phụ thân con sủng thiếp diệt thê dung túng, nên bà ta có thể tùy tiện sỉ nhục, bắt nạt con sao?”