Hôm , để dỗ dành , Tạ Trí Thanh đặc biệt đến đón  tan . 
 
Khi về đến khu nhà,   đỗ xe, còn  tranh thủ lấy bưu phẩm  về nhà   một bước. 
 
Vừa  nhà,  chồng thấy  tay xách nách mang một đống đồ, quả nhiên  bắt đầu mỉa mai châm chọc.
 
“Mua, mua, mua, suốt ngày chỉ  mua sắm! Tiền  bao nhiêu cũng  đủ cho cô phá hoại ! Con trai  kiếm tiền vất vả  bao, tất cả đều  cô tiêu xài hoang phí hết!” 
 
 thực , hầu hết chi tiêu của  đều là từ tiền  tự kiếm . Tạ Trí Thanh từng  đưa lương cho  giữ,  đều từ chối, bảo  tự tiết kiệm lấy. 
 
Nếu như  khi kết hôn   sẽ  ngày  tiêu tiền do chính    mà cũng  chửi như thế , thì dù  thế nào  cũng sẽ  kết hôn. 
 
Thấy  im lặng  đáp,  chồng càng lấn tới. 
 
Bà  bước  lục lọi mấy hộp bưu phẩm của ,  lật  lẩm bẩm: 
 
“Nhìn xem cô mua mấy thứ màu mè vô dụng  để  gì? Đã lấy chồng , còn mua nhiều quần áo như , trang điểm cho ai xem chứ? Mang  trả  ngay,  rõ !” 
 
 vẫn   gì. 
 
Mẹ chồng  đẩy  một cái, mặt mày hùng hổ quát: 
 
“ bảo cô  trả ,  thấy ?!” 
 
Bị bà  đẩy,  loạng choạng mấy bước, suýt chút nữa thì ngã nhào  lòng Tạ Trí Thanh,  lúc  bước  nhà. 
 
Anh đỡ   vững, cau mày hỏi: 
 
“Lại  chuyện gì nữa đây?”
 
    rằng, giơ tay tát cho Tạ Trí Thanh một cái thật mạnh. 
 
Trên mặt  lập tức hằn rõ dấu năm ngón tay,   tát lệch cả đầu sang một bên, ngẩn  trong chốc lát. 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
Mẹ chồng  cơn sốc ban đầu liền gào lên chói tai: 
 
“Con đàn bà điên ! Cô đánh con trai   gì?! Cô  điên ?! Đồ    dạy dỗ, ai dạy cô dám đánh đàn ông của  như thế hả?!” 
 
  lạnh một tiếng,  giáng thêm một cái tát mạnh nữa lên mặt Tạ Trí Thanh. 
 
Từ sức lực của   thể thấy rõ sự tức giận đang dâng lên từng chút một. 
 
“Ai dạy con á? Con trai  dạy đấy.”  mỉm   bà ,  tiếp: 
 
“Con trai   rằng   nếu  còn  con tức giận, thì cứ đánh  , đánh cho đến khi con hả giận mới thôi.” 
 
Mẹ chồng tức đến mức n.g.ự.c phập phồng dữ dội, mắt trợn trừng, rõ ràng  tin nổi. 
 
Tạ Trí Thanh kéo    lưng, bất lực : 
 
“ là con  . Con  thể để cô  chịu ấm ức một  mãi . Mẹ,   ầm đủ ?”
 
03
 
Ông bố chồng bấy lâu nay chỉ  nền cuối cùng cũng lên tiếng. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-ha-khac-cua-me-chong/2.html.]
 
Ông khẽ ho một tiếng: 
 
“Được ,  , đóng cửa  ăn cơm , để hàng xóm  thấy thì mất mặt lắm.” 
 
Bình thường, bố chồng tuy  quá khắt khe với , nhưng  sự vô lý của  chồng thì luôn mắt nhắm mắt mở, chỉ khi nào Tạ Trí Thanh nổi giận, ông mới   dàn hòa đôi ba câu. 
 
Bản chất ông  cũng chẳng khác gì  chồng, đều    gia đình  nắm trong lòng bàn tay. 
 
 liếc  mâm cơm  bàn,  là những món   ăn . 
 
  quen , trừ khi Tạ Trí Thanh và  cùng nghỉ phép,  đích   bếp, còn  thì  mâm cơm nhà  sẽ chẳng bao giờ  món  thích. 
 
Thế mà mỗi tháng  vẫn đóng đủ tiền sinh hoạt phí,  thiếu một đồng. 
 
Trước đây  cũng  quá để tâm chuyện , nghĩ rằng dù    cũng nấu cơm ,   nên kén chọn. Đôi khi thực sự nuốt  trôi,  gọi đồ ăn ngoài thì   mắng. 
 
Nơi   là nhà, nhưng thậm chí  bằng cảm giác vui vẻ khi  tăng ca ở công ty đến nửa đêm. 
 
 cầm bưu phẩm về phòng ngủ,  định ăn cơm cùng họ. 
 
Tạ Trí Thanh  phòng gọi ,  lạnh nhạt : 
 
“Em gọi đồ ăn ngoài.” 
 
“Vậy để  gọi cho, em  ăn gì?” 
 
 định   cần, nhưng nghĩ , đổi ý: 
 
“Em tự gọi, lát nữa  thanh toán giúp em là .” 
 
Tạ Trí Thanh khẽ thở phào nhẹ nhõm, mỉm : 
 
“Được.”
 
Anh  dỗ dành  như , khiến   chút mềm lòng, nhất là khi  thấy  mặt  vẫn còn vết sưng đỏ.
 
  kìm  mà hỏi: 
 
“Đau ?” 
 
“Có  đau, lát nữa em bôi thuốc giúp   ?” 
 
Đôi mắt  sáng long lanh  ,     ý trách móc. 
 
“Tạ Trí Thanh, bây giờ  đổi ý vẫn còn kịp đấy, chúng  ly hôn sớm, cả hai sẽ   chịu đựng những ấm ức thế  nữa.” 
 
Tạ Trí Thanh thu  nụ , nghiêm túc : 
 
“Yên Yên, đừng  đến chuyện ly hôn nữa  ?” 
 
 mím môi, ngượng ngùng : 
 
“Vậy   em sẽ  nương tay , dù  nếu  chịu  nổi thì cứ  với em.” 
 
Dù Tạ Trí Thanh đồng ý,  nghĩ  cũng  thể  tay nặng nề với  mỗi  như . Anh  đánh đến mức  mà  ngoài gặp   cũng sẽ  dị nghị.