“Linh lực còn thuần tịnh như ! Đó là……  thở của Phật tu!”
 
“Hít!”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
 
Làm lơ những âm thanh lộn xộn , Ngự Đan Liên bước lên bậc thang cuối cùng,   khỏi phạm vi  Thang Vấn Tâm.
 
Nàng ở  ánh mắt khó chịu của  , chậm rì rì bước  Truyền Tống Trận, trực tiếp truyền tống trở về Thanh Liên Phong.
 
Chỉ để  một tấm bảng gỗ: Thanh Liên Phong Ngự Đan Liên từng đến đây chơi.
 
Những  từng chế giễu nàng, mỗi    đều  thể  thấy tấm bảng .
 
Bọn họ  thấy  tấm bảng , nhưng là linh lực   chạm tới  bậc thang cao nhất , cũng chỉ  thể  mà thôi.
 
Vừa nghĩ  tâm trạng liền vui vẻ.
 
Ngự Đan Liên khẽ ngâm nga vài câu hát, về tới chỗ ở của đại sư .
 
Mới  bước  từ Truyền Tống Trận, liền  thấy sư phụ tiện nghi Ninh Triều đang  ở phía  cách đó  xa.
 
Ninh Triều  đến một , phía   còn  một  khác.
 
Người nọ so với Ninh Triều còn cao hơn nửa cái đầu, đôi mắt sâu thẳm và đôi môi mỏng, mặc một bộ áo đen viền bạc,  mày nhăn , cả  tỏa   thở  dễ chọc hệt như một nhân vật phản diện.
 
Ninh Triều cũng thấy Ngự Đan Liên, tức khắc nhấc chân, tiên khí tung bay  tới chỗ nàng, giọng  dịu dàng ấm áp:
 
“Tiểu đồ , tu vi  tới luyện khí tầng một  ? Lạc Bằng Kiêu dạy con tu Phật ?”
 
Ngự Đan Liên gật đầu : “Sư phụ  chuyện gì ? Đại sư  bế quan ,   khi nào mới .”
 
Ngự Đan Liên , ánh mắt bất giác    phía  Ninh Triều.
 
Người nọ ăn mặc quần áo màu đen, khuôn mặt  đường nét  sắc sảo, dáng  cao ráo, cảm giác tồn tại quá mức mạnh mẽ, khiến    khó  chú ý đến .
 
Ninh Triều : “Vi sư   tới tìm nó, là tới tìm con.”
 
Ngự Đan Liên nghiêng đầu: “Dạ?”
 
Ninh Triều dịu dàng  : “Đây là thất sư  của con - Diệp Thanh Minh. Nó thường xuyên vượt giới  tới nhân gian, vi sư thấy con   linh căn, cả ngày ở  núi khó tránh buồn chán nên  dặn dò nó    phàm giới nhớ dẫn con  theo chơi.”
 
Đôi mắt của Ngự Đan Liên nháy mắt sáng rực lên.
 
“Chào thất sư ! Muội tên là Ngự Đan Liên! Sau  nhờ  chiếu cố  nhiều hơn!”
 
Diệp Thanh Minh cúi đầu  nàng một cái, lạnh lùng ừ một tiếng.
 
Ninh Triều : “Vi sư gần đây mệt nhọc, bế quan nghỉ ngơi , Thanh Minh, nhớ  chiếu cố  tiểu sư  đó.”
 
“Sư phụ yên tâm.” Diệp Thanh Minh lạnh nhạt .
 
Ninh Triều chỉ chớp mắt  biến mất, Ngự Đan Liên ngẩng đầu  Diệp Thanh Minh.
 
Diệp Thanh Minh cũng đang cúi đầu  Ngự Đan Liên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-13-that-su-huynh-diep-thanh-minh.html.]
 
Hai     chừng  mười mấy giây.
 
Ngự Đan Liên cảm thấy  hình như  chút lạnh lùng,   nên  cái gì.
 
Diệp Thanh Minh cảm thấy tiểu sư    lùn, còn  cao đến eo  nữa,  hình nho nhỏ,  dùng một bàn tay là  thể cầm lên chơi đùa.
 
Rất  thử một chút, nhưng  dám dễ dàng thử.
 
Sợ nàng .
 
“Sư ?”
 
Diệp Thanh Minh lấy  tinh thần, lấy tay xoa dầu Ngự Đan Liên.
 
“Tiểu sư  ngoan, sư  gần đây  chuyện quan trọng  bế quan một tháng,    nhân gian, sư  sẽ gọi .”
 
Giọng  trầm thấp từ tính, còn mang theo vẻ kiêu ngạo trời sinh.
 
“Nếu  thật sự rảnh rỗi đến buồn chán, hãy chơi cái .”
 
Diệp Thanh Minh đưa tới một chiếc hộp xinh  màu đen.
 
Ngự Đan Liên giơ tay nhận lấy: “Đây là cái……”
 
Nàng còn  dứt lời, Diệp Thanh Minh  biến mất tại chỗ.
 
“Gì …”
 
Thiệt tình, trực tiếp biến mất tại chỗ là truyền thống của Thanh Liên Phong ?
 
Ngự Đan Liên bất đắc dĩ ôm lấy cái hộp, về  trong phòng của .
 
Mở hộp , nàng lấy  một chiếc trống lắc từ bên trong.
 
Cầm ở trong tay lung lay liền phát  tiếng thịch thịch thịch.
 
Ờm……
 
Thứ  đối với con nít hai ba tuổi đều quá trẻ con……
 
 đối với đứa trẻ tuổi tác tâm lý 18 tuổi, tuổi tác  thể chín tuổi như nàng.
 
Rất phù hợp!
 
Kiếp , bác sĩ  nàng điều dưỡng  thể cần   cảnh an tĩnh. Ngay cả việc rời khỏi bệnh viện   ngoài chơi đều là hiếm hoi, mỗi năm chỉ  một ngày!
 
Cho nên, nàng từ nhỏ  từng chơi đồ chơi nào phát  tiếng thịch thịch thịch như !
 
Trống lắc!
 
Không ngờ thất sư  lạnh lùng   lòng như !