Một chút công đức thật nhỏ.
Ngự Đan Liên rút thần thức về, phát hiện dân làng   lên, ai nấy đều dùng ánh mắt sùng bái  về phía họ.
Nàng nhất thời ngượng ngùng,  trốn  lưng Lạc Bằng Kiêu.
Lạc Bằng Kiêu khẽ thở dài:
"Tiểu sư ."
Ngự Đan Liên lúc  mới rón rén bước .
Nàng   tự xưng là trưởng thôn , phát hiện tu vi của lão chỉ là Luyện Khí tầng năm mà thôi.
Trưởng thôn xúc động đến rưng rưng,  một  nữa dập đầu:
"Nếu  nhờ hai vị tiền bối  tay, e rằng hai mươi hai mạng  trong thôn A Nhược hôm nay   chôn thây nơi  !"
Lão đưa mắt  sang Lạc Bằng Kiêu,  khom  :
"Thật  hổ là tiên phái Phật môn – Thích Thiên Tông!"
Lạc Bằng Kiêu mỉm  từ bi đáp:
"Trưởng thôn hiểu lầm . Ta và sư     của Thích Thiên Tông."
Trưởng thôn ngẩn , lập tức  khom : "Lão phu mắt mờ, thất lễ ."
Lạc Bằng Kiêu vẫn mỉm : "Không , mau  dậy."
"Trong  dân làng hình như chỉ  ông là Luyện Khí tầng năm, những  khác đều  từng tu luyện, cớ   tới nơi hiểm địa ?"
Trưởng thôn vội đáp: "Chuyện là thế . Người dân thôn A Nhược chúng  gần đây  nhiễm nhọt độc. Thứ   dễ lây lan, khiến cả thôn than trời kêu đất,   thậm chí còn  thể xuống giường."
"Trong núi Mộc thị  loài quái ngư, ăn thịt nó  thể chữa  nhọt độc."
"Năm xưa khi  còn trẻ, dịch nhọt độc từng phát tác một . Khi   theo trưởng bối  núi , từng săn  một con, mang về chữa bệnh."
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
"Nay   chút tu vi nên  dẫn dân làng  núi săn cá. Nào ngờ  gặp  cả một đàn..."
Trưởng thôn thở dài một ,   tiếp: “May mà  tiểu tiền bối  tay cứu giúp!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-140-ve-nha-ta.html.]
“Lần   đến đây lúc tuổi trẻ, chỉ vì săn một con cá mà  đánh đổi bốn mạng .”
“Lần  gặp  cả đàn cá, nếu   vị tiểu tiền bối , e rằng tất cả chúng  đều  bỏ mạng nơi đây !”
Hai mươi ba đôi mắt đều  về phía Ngự Đan Liên và Lạc Bằng Kiêu.
Ngay khoảnh khắc đó, Ngự Đan Liên  một  nữa ý thức sâu sắc rằng tu vi ở thế giới  rốt cuộc quan trọng đến mức nào.
Giết một bầy linh thú cấp một, với tu vi hiện tại của nàng chỉ cần nhấc tay là xong.
 với những dân làng , đó  là ân cứu mạng.
Nếu nàng  đến chuyến , thì hai mươi mấy mạng    đám quái ngư  nuốt chửng .
Tu tiên giới chính là tàn khốc như  đó.
Ánh mắt của Ngự Đan Liên trở nên kiên định hơn.
Nàng càng  chăm chỉ tu luyện hơn nữa!
Lạc Bằng Kiêu : “Cứu  vốn là việc  trong tiên môn nên , nếu các  cần quái ngư để trị độc thì mau mang những con cá  về !”
Trưởng thôn  cúi  tạ ơn rối rít, dẫn dân làng đến khiêng cá.
Những con cá  đều  chết, dân làng hai  một nhóm khiêng một con, men theo đường núi xuống.
Cậu thiếu niên  cứu lúc  vẫn  rời mắt khỏi Ngự Đan Liên.
Cậu do dự một lát,  đột nhiên chạy đến  mặt nàng, : “Tiểu tiên nhân,   cứu mạng ,     thể đến nhà  ăn một bát cháo ? Cháo  con nấu ngon lắm đó!”
Trưởng thôn vội vàng quát: “Thạch Đầu,   vô lễ,   các vị tiền bối   thể…”
Lão còn   dứt câu, Lạc Bằng Kiêu  vỗ nhẹ vai Ngự Đan Liên.
Ngự Đan Liên lập tức hiểu ý, liền mỉm  : “Được chứ!”
Trưởng thôn ngẩn ,  lập tức mừng rỡ đến đỏ bừng cả mặt: “Hai vị tiền bối chịu đến thôn A Nhược là phúc khí của cả thôn chúng !”
Cậu thiếu niên cũng vui mừng khôn xiết, vội  thêm: “Mẹ   bánh nướng ngon lắm, tiên nhân   nhất định  nếm thử nha!”