“Ta là tử của Thanh Vân Đạo Nhân, sư gia của và sư phụ các ngươi Ninh Triều là cùng thế hệ. Dựa theo bối phận, ngươi gọi là sư điệt! Không sư tôn chất!”
Kỷ Hoài Tư xua tay : “Không quan trọng, kiểu gì ngươi cũng là tiểu bối.”
Sao quan trọng?
Sư điệt và sư tôn chất khác chính là hai chữ tôn nghiêm!
Hắn đường đường phong chủ một ngọn núi, đường đường tu sĩ Nguyên Anh kỳ!
Lại là đời cháu của một tên Trúc Cơ, thật là một chuyện !
Phong chủ Khí Phong tức thổ huyết.
Hắn nghiến răng nghiến lợi : “Sư thúc, các ngươi tới bí cảnh thì báo danh , hiện tại Cửu Huyền Kiếm Môn xếp đầy danh sách , các ngươi chỉ sợ là .”
“Làm theo quy định ?” Kỷ Hoài Tư dò hỏi.
Phong chủ Khí Phong : “Đương nhiên, theo quy định cũng tiện ăn .”
Kỷ Hoài Tư duỗi tay chỉ Tạ Thanh Dư: “Vị sư điệt Luyện Khí kỳ hôm nay chỉ là tới cửa bí cảnh tiễn thôi đúng ?”
Phong chủ Khí Phong: “……”
“Dù , dựa theo môn quy, bí cảnh Trúc Cơ kỳ cho dù như thế nào cũng tới phiên một tử Luyện Khí kỳ .”
Tạ Thanh Dư cắn môi, ánh mắt oán hận Ngự Đan Liên.
Nàng bỗng lên tiếng: “Đan Liên… cũng tiến Cửu Huyền Kiếm Môn, thậm chí bối phận so với còn cao hơn, tại vẫn chịu buông tha ?”
“Nhà chúng ân nuôi dưỡng với suốt bảy năm, chỉ vì ghen ghét linh căn mà quên sạch sẽ ?”
“Vị sư điệt , ngươi đang sư vong ân phụ nghĩa ?” Kỷ Hoài Tư buồn Tạ Thanh Dư.
Tạ Thanh Dư : “Nàng dù cũng là biểu ruột của , cũng hy vọng nàng nhầm đường lạc lối.”
“Sư điệt, cần nhắc nhở ngươi một chuyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-15-khong-bo-len-tren-thang-van-tam-de-lai-ten-deu-ngai-noi-chuyen.html.]
“Chuyện gì?”
“Sư hiện tại là phật tu từng lên đỉnh Thang Vấn Tâm . Ai cũng phật tu lấy tâm nhập đạo, đương nhiên là tâm địa từ bi lục căn thanh tịnh.”
“Ngươi nàng ghen ghét ngươi? Nếu là ngươi, leo lên Thang Vấn Tâm để cái tên, cũng ngại lời .”
Ngự Đan Liên tức khắc cực kỳ ngoan ngoãn gật gật đầu, giọng trẻ con truyền trong tai .
“Sư điệt, thật sự ghen ghét ngươi, chúng tới nơi cũng chỉ là lấy hai vị trí thuộc về Thanh Liên Phong chúng mà thôi.”
“Huống chi, ngươi gì đáng để ghen ghét chứ? Quà bái sư sư phụ cho là Huyền Điểu cấp 9, chỗ ở của ở Thanh Liên Phong chính là cung điện nguy nga lộng lẫy, bối phận của ngang bằng với chưởng môn, ngươi ghen ghét còn !”
“Hơn nữa, sư cũng lời gì nhằm ngươi cả, chẳng lẽ sư điệt ngươi hôm nay tới đưa tiến bí cảnh, mà là ?”
Ngự Đan Liên chỉ chín tuổi, vóc dáng còn lùn hơn nhiều so với trẻ con cùng tuổi. Nàng mặc quần áo màu nguyệt bạch viền bạc, khóa trường mệnh màu vàng kim treo ngực, đôi mắt đen láy, lanh lợi trong trẻo, thoạt là ngây thơ.
Hoàn cãi !
Con nhãi c.h.ế.t tiệt , cứ như đoạt xá, đột nhiên trở nên mồm mép như !
Tạ Thanh Dư cắn môi, sắc mặt chút trắng bệch, sự phẫn hận trong mắt như sắp tràn ngoài.
Phong chủ Khí Phong thấy Tạ Thanh Dư lời nào, vội vàng hoà giải: “Các ngươi đừng ầm ĩ, của các môn phái lớn đều ở đây, đừng ở chỗ tông môn mất mặt hổ.”
“Thanh Dư sư đương nhiên là bí cảnh. Thanh Liên Phong tuy rằng báo danh, nhưng vị trí đúng thật vẫn còn, đây sẽ cho nhường vị trí cho các ngươi.”
“Chỉ là, bên trong bí cảnh, sinh tử họa phúc đều do trời, các ngươi dám , cũng hy vọng các ngươi thể còn sống !”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Kỷ Hoài Tư nhếch môi, nụ thường trực khuôn mặt. Hắn đột nhiên duỗi tay vỗ vỗ bả vai của Phong chủ Khí Phong.
“Sư tôn chất, vẫn là ngươi việc công bằng công chính. Nghe ngươi còn định giúp sư luyện một món Linh Khí. Tuy rằng cuối cùng luyện thành công, nhưng chúng luôn ghi nhớ trong lòng, nếu như chúng ở trong bí cảnh tìm bảo bối gì, nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi một chút.”
Phong chủ Khí Phong đột nhiên kịp đề phòng vỗ vai, cả run lên, nghiến răng nghiến lợi tránh khỏi tay : “Là sư điệt!”
Còn nữa, ai cần ngươi ban thưởng chứ!
Huống chi, hai các ngươi, một tên Trúc Cơ sơ kỳ, một con nhóc Luyện Khí tầng một, thể bí cảnh còn !