Vũ Thu thường xuyên lui tới các thanh lâu tửu quán, đối với âm luật cũng coi như  chút hiểu .
Tới khi âm thanh tịnh hóa kết thúc bằng một nốt trầm kéo dài,  mới thở  một  dài.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Cuối cùng cũng xong .
“Độp!” –  thêm một cú gõ nữa lên đầu.
Vũ Thu lập tức nổi giận,  phắt đầu  Lạc Bằng Kiêu.
 đối phương  cao hơn  nửa cái đầu,  ngẩng lên thì chỉ thấy nụ  từ bi, ôn hòa, gương mặt  tựa như chứa đựng vạn vật thế gian. Hắn vốn định động thủ, nhưng cuối cùng chỉ  thể quát:
“Ngươi  còn gõ nữa?!”
Lạc Bằng Kiêu thấy   , liền tiện tay gõ thêm một cái nữa lên trán .
“Âm thanh tịnh hóa  hết, nhưng còn khúc vãng sinh nữa.”
?
Vũ Thu  sang  hồn phách   siêu thoát của nữ bạt,  thấy Ngự Đan Liên cũng đang  .
Hắn liền nuốt cơn giận xuống.
Thôi , gõ , cứ gõ !
Dù  cũng chỉ là đau một chút, ăn mấy viên đan dược là khỏi ngay!
Chỉ là… giá như  gõ là Tiểu Đoàn Đoàn thì   bao…
Vũ Thu  đầu  Ngự Đan Liên, bắt đầu tưởng tương  đang   gõ đầu  chính là nàng…
Không    ảo giác  chăng, từ khi bắt đầu tưởng tượng như , Vũ Thu cứ cảm thấy mỗi cú gõ lên đầu  càng lúc càng nặng…
Khúc vãng sinh ngân lên, trầm  mà thanh tịnh.
Sau lưng Lệ Nương – nay  trở  trạng thái tử hồn – chậm rãi hiện  một giới môn dẫn đến quỷ giới.
Nàng  đầu  Ngự Đan Liên và Lạc Bằng Kiêu, nhẹ giọng :
“Đa tạ hai vị.”
Nói , nàng xoay  bước  cánh cửa quỷ giới.
Lúc , Lạc Bằng Kiêu cũng cuối cùng thu tay ,  gõ nữa.
Vũ Thu xoa đầu, vội vàng nuốt một viên đan dược,  đó sắc mặt nghiêm nghị  Lạc Bằng Kiêu, hỏi:
“Rốt cuộc nơi   xảy  chuyện gì?”
Lạc Bằng Kiêu vẫn giữ nụ  từ bi  mặt, ung dung đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-162-guong.html.]
“Nơi đây vốn  một thôn tên là A Nhược. Dân trong thôn  trúng nhọt độc khắp ,  cùng sư  đến điều tra, phát hiện là do tà khí gây nên,  theo mới đến  nơi , gặp một nữ bạt đến kêu oan.”
“Sư  ngươi từng cải danh là Vương Ngộ Nghĩa, cưới một nữ tử phàm nhân, nhưng  thông đồng với tà tu, lăng trì nữ tử  một cách tàn nhẫn. Nữ bạt chính là oán hồn của nàng hóa thành.”
“Để tiêu tan chấp niệm của nữ bạt,  đành  mời sư  ngươi đến một chuyến.”
“Chuyện  đó, ngươi cũng  thấy tận mắt .”
“Sư  ngươi tuy  thể  chết, nhưng bên trong linh hồn  nhiễm khí tức của ma khí. Hắn từng dùng ma khí tu luyện,  sớm là một ma tu ẩn  trong tiên môn.”
“Trưởng bối Hải Thần Tông hẳn  thấy  cảnh tượng  khi  chết,  khi trở về mong ngươi trình bày rõ sự tình.”
Vũ Thu chau mày. Trong lòng vốn   tin, nhưng  cái đầu trọc và vẻ mặt từ bi của Lạc Bằng Kiêu,    thể  tin hơn nửa.
Chỉ là…
“Nữ bạt nào dễ tịnh hóa như ? Nếu nữ tử c.h.ế.t thảm nào cũng hóa  thành nữ bạt, thì những kẻ ma tu g.i.ế.c  vô   chẳng  khắp nơi đều là nữ bạt  ?”
Hắn rốt cuộc hỏi  điều nghi hoặc trong lòng.
Lạc Bằng Kiêu đáp:
“Không sai,  hóa thành nữ bạt cần đủ ba yếu tố: thiên thời, địa lợi, nhân hòa.”
Thiên thời chính là: năm âm, tháng âm, giờ âm.
Địa lợi...
Lạc Bằng Kiêu và Vũ Thu đồng thời  đầu  về phía nấm mộ từng chôn nữ bạt.
Vẫn hoang dã và tĩnh lặng như cũ.
Trăng mười sáu còn tròn hơn cả mười lăm, đỏ như máu.
Tứ phía, âm phong rít lên từng trận quỷ dị.
Vũ Thu tim đập thình thịch, ánh mắt dí  nấm mộ.
Đất  mộ bắt đầu cuộn trào như sóng vỗ.
Dưới đất,  vật gì đó đang từ từ trồi lên.
Cỗ quan tài chôn nữ bạt  vật đó từ  đội lên.
Vũ Thu lập tức cảnh giác, theo phản xạ chắn   Ngự Đan Liên và Lạc Bằng Kiêu.
Ở đây, tu vi  là cao nhất. Nếu  biến,  còn  thể chống đỡ một phần.
Rất nhanh, vật  từ  đất trồi lên.
Ấy thế mà  là một tấm gương đen tuyền  soi  ánh sáng.