Nụ  từ bi của Lạc Bằng Kiêu càng thêm thâm sâu. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Ngự Đan Liên, mỉm :
“Tiểu sư  càng lúc càng thông minh .”
Quả nhiên!
“Tích lũy công đức trong tu tiên giới vốn là chuyện cực kỳ gian nan.”
“Giới môn Ma giới sắp mở , nếu mặc kệ  quản thì ma vật sẽ tràn lan, tàn sát tu tiên giới .”
“Hiện tại nếu  thể tiêu diệt ma vật sẽ  thể tích   nhiều công đức.”
Công đức?!
“Đại sư , một con ma vật thì  bao nhiêu công đức?”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
“Ít thì một vạn, nhiều thì mười vạn, trăm vạn.”
“Tiểu sư , chúng  ở đây tu luyện một tháng, tranh thủ tích đủ công đức để  đột phá lên Hóa Thần.”
Hóa Thần …
Ngự Đan Liên lập tức liếc  Lạc Bằng Kiêu bằng ánh mắt đầy kỳ quái.
Sao  đại sư   chuyện đột phá Hóa Thần nhẹ nhàng như uống nước ?
Ma vật xung quanh từ lâu  cảm nhận  khí tức của  sống, nhanh chóng vây quanh họ thành một vòng dày đặc. Nếu     Lạc Bằng Kiêu  bố trí kết giới thì giờ e là   ma vật nuốt sạch .
“Đại sư , lúc  ngay  cả tà khí trong thôn A Nhược  còn chẳng tịnh hóa . Giờ   thế nào để diệt trừ những con ma vật ?”
“Muội  thể triệu  Tịnh Phạn Tâm Liên. Nó chính là khắc tinh trời sinh của ma vật. Muội chỉ cần đánh  âm thanh tịnh hóa, đợi ma vật tiêu tán thì  sẽ   công đức.”
Ồ hiểu … là kiểu ăn ké kinh nghiệm chứ gì?!
Chỉ là cái tên lật mặt như chong chóng  cũng  lâu  thấy xuất hiện, chẳng  nó đang  gì nữa.
Ngự Đan Liên lập tức giơ tay vỗ vỗ tai, lắc đầu vài cái.
Không phản ứng?
Nàng đưa ngón tay út , nhẹ nhàng ngoáy  tai. Móng tay chạm  thứ gì đó mát mát, nàng móc …
Chỉ thấy Tịnh Phạn Tâm Liên co  tí xíu,  ngủ cực kỳ ngay ngắn, cái miệng màu vàng nhỏ xíu của nó còn thổi  một bong bóng, phồng lên   xẹp xuống đều đều.
Ồ hô, đang ngủ gật đấy ?
Ngự Đan Liên đặt nó  lòng bàn tay.
Tịnh Phạn Tâm Liên lập tức phình to bằng nắm tay, mở mắt đầy ngơ ngác,  trái  .
“Gì… gì ? Sao  quấy rầy mộng  của ngô?!”
Mới  xong, nó  nghiêm túc hỏi tiếp:
“Chẳng lẽ ngươi  tìm thấy vị sư    ? Kẻ còn thanh khiết hơn cả ngươi đó?”
Ngự Đan Liên lắc đầu: “Sư   vẫn biệt vô âm tín.”
Tịnh Phạn Tâm Liên lập tức cao lên mấy cái đầu, hóa  một cánh tay cơ bắp, chỉ tay  mũi nàng quát:
“Nhân loại! Ngô nhịn ngươi  lâu lắm ! Ngươi căn bản là đang lừa—”
“Ngươi  quanh xem, mấy thứ màu đen  là gì?”
Nàng lạnh nhạt cắt ngang lời nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-164-co-y.html.]
Tịnh Phạn Tâm Liên lúc  mới để ý xung quanh.
“Ế? Có đồ ăn ngon!!”
Khí thế hung hãn của nó lập tức tắt ngúm. Giọng cũng chuyển thành mềm mại dễ thương:
“Xin , ngô hiểu lầm ngươi , bằng hữu  , chúng   như   nhé!”
Ngự Đan Liên: “…” Cái tên lật mặt như lật bánh tráng đáng ghét !
 nàng vẫn :
“Không , công cụ bắt ma vật của  vẫn  trở ,   giữ  chúng.”
Tịnh Phạn Tâm Liên  , lập tức tách  một mảnh hỏa diễm  , trực tiếp bao phủ lấy   nàng.
“Giờ thì  ! Ngươi cứ bắt,  đút cho  là xong!”
Ngự Đan Liên cúi đầu  tay . Toàn  nàng giờ đây như  bao phủ một lớp kim quang óng ánh rực rỡ.
Hóa  còn  thể chơi kiểu  ?
Nàng lập tức chỉ sang Lạc Bằng Kiêu: “Còn đại sư   nữa, cũng cho   một cái…”
Chưa kịp  xong, nàng  thấy Lạc Bằng Kiêu lùi về  một bước, vẻ mặt từ bi suýt nữa tan vỡ:
“Tiểu sư ,  thì miễn !”
CHƯƠNG 165: ĂN KÉ KINH NGHIỆM
Tịnh Phạn Tâm Liên phản ứng cực nhanh.
Ngay khi Ngự Đan Liên còn  dứt lời, nó  chia  một luồng hỏa diễm bay về phía Lạc Bằng Kiêu.
 Lạc Bằng Kiêu  nhẹ nhàng tránh sang một bên, để lửa lướt qua.
Tịnh Phạn Tâm Liên   còn đáng yêu mềm mại  lập tức biến lớn, giận dữ chỉ   mà mắng:
“Tên nhân loại ô uế ! Ngươi dám chê ?!”
Khoé mắt Lạc Bằng Kiêu giật một cái, nụ  từ bi rốt cuộc  duy trì nổi.
“Thân  ô uế, nào dám nhiễm Phật hỏa thượng phẩm?”
Tịnh Phạn Tâm Liên  xong, như  điều suy nghĩ, gật đầu:
“Ừm, ngươi  cũng đúng. Cho nên, ngươi chê ?”
Lạc Bằng Kiêu: “Nào dám chê.”
Tịnh Phạn Tâm Liên lập tức hài lòng.
Nó hóa  mười mấy cái miệng, hàng trăm cánh tay, phá tan kết giới Lạc Bằng Kiêu bày , lao  đàn ma vật mà cắn nuốt điên cuồng, tay thì vung tứ tung, bắt con nào trúng con đó.
Thấy , Lạc Bằng Kiêu liền thu nhỏ kết giới, chỉ bao quanh lấy , để Ngự Đan Liên lộ  bên ngoài.
Lũ ma vật  cảm nhận  khí tức của Tịnh Phạn Tâm Liên và Ngự Đan Liên thì lập tức bỏ chạy tán loạn.
 những cánh tay của Tịnh Phạn Tâm Liên  chỉ nhiều mà còn  thể kéo dài.
Trong chớp mắt, nó  há miệng ăn liên tục,  ngừng bắt lấy ma vật xung quanh.
Chỉ là… quá nhiều tay chân chen chúc, thoạt  cực kỳ đáng sợ.