Đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài!
Ngự Đan Liên cảm thấy mình vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.
Nhưng, nếu như phỏng đoán của nàng đúng thì tối nay Thất sư huynh chắc chắn sẽ không trở lại.
Hôm qua lúc nàng hỏi, hắn cũng chỉ trả lời mập mờ.
Trông giống như định thả nàng ở nhân gian rồi mặc kệ vậy.
Nếu thật sự là như vậy, nàng có thể an tâm mà đi tìm bí cảnh bị thất lạc kia!
Nhưng để đề phòng bất trắc, Ngự Đan Liên quyết định vẫn nên đợi thêm chút nữa.
Giờ Tý, trăng treo lơ lửng trên bầu trời.
Trong phủ tĩnh lặng đến lạ thường, đừng nói đến Diệp Thanh Minh, ngay cả bóng người cũng không thấy.
Ngự Đan Liên ngẩng đầu nhìn trăng, trong lòng lại thở dài một tiếng.
Đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài mà đoán được.
Đệ tử Hải Thần Tông ai nấy đều mặc áo đỏ, mỗi người một vẻ phong lưu.
Nhưng vị Thất sư huynh của nàng lại trông cao quý, lạnh lùng vô cùng.
Không ngờ hắn cũng tu luyện Đa Tình Đạo.
Nhân lúc đêm tối, Ngự Đan Liên lặng lẽ rời khỏi phủ đệ, hướng về phía tây mà đi.
Ở đây không thể dùng thuật Thiên Lý Quyết, nhưng có thể vận dụng linh lực để tăng tốc độ.
Phía tây vô cùng hoang vắng.
Nàng đã đi suốt một canh giờ trong vùng hoang dã mới nhìn thấy một tòa thành từ xa.
Tòa thành đó dường như đã bị bỏ hoang từ lâu, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, trên tường thành cũng đầy rêu xanh.
Nhưng cửa thành lại mở toang, bên trong tối om, trông cứ như một con quái vật đang há to miệng chờ con mồi tự dâng đến vậy.
Âm u đáng sợ.
Đó là ý nghĩ đầu tiên của Ngự Đan Liên.
Bên trong này chẳng lẽ có ma quỷ sao?
Ngự Đan Liên xoa cánh tay, nổi hết da gà da ốc.
Nhưng nàng lại nhớ lời Tam sư huynh từng nói, nàng là Phật tu, ma quỷ cũng phải tránh xa nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-83-khong-nen-di-ra-ngoai.html.]
Huống chi nơi này là nhân gian giới, tu vi cao nhất cũng chỉ đến Luyện Khí tầng chín.
Hiện giờ tu vi linh căn của nàng cũng đã đạt Luyện Khí tầng chín rồi, còn sợ gì nữa?
Nếu thật sự gặp rắc rối, gọi Tịnh Phạm Tâm Liên ra đốt một trận là xong!
Ngự Đan Liên lấy Xá Lợi Hoàn ra soi đường, tự cổ vũ mình.
Bình thường, bí cảnh đều xuất hiện ở những nơi không có người ở.
Giờ nàng đã đến một thành thị không người, chỉ dẫn của Tịnh Phạm Tâm Liên chắc chắn không sai.
Bước một bước vào thành, nàng cẩn thận thử bước thêm vài bước về phía trước.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi vù vù.
Ngự Đan Liên vừa đi về phía trước chưa được bao lâu thì đột nhiên nghe thấy từ một căn nhà bên trái vang lên một tiếng động lạ.
Nàng lén lút bước vào trong căn nhà ấy, nhìn về phía sân trong.
Vừa mới nhìn vào, cả người nàng cứng đờ, chân như bị đóng đinh tại chỗ vậy.
Thất sư huynh?
Chỉ thấy trong sân, Diệp Thanh Minh mặc áo bào đen viền bạc, ẩn mình trong bóng tối.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt vốn đã trắng bệch của hắn, càng khiến nó thêm phần âm u đáng sợ.
Trước mặt hắn, hai con ác quỷ với gương mặt dữ tợn đang cắn xé lẫn nhau.
Hắn yên lặng nhìn hai con quỷ đang bay lơ lửng trong không trung chiến đấu ác liệt, toàn thân tỏa ra khí tức âm trầm quỷ dị.
Khi Ngự Đan Liên nhìn thấy hắn thì hắn cũng nhìn thấy nàng.
Diệp Thanh Minh khẽ liếc nhìn nàng một cái, trong đôi mắt vô cảm lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại càng thêm lạnh lẽo.
Khoảnh khắc bị hắn nhìn chằm chằm, Ngự Đan Liên có cảm giác như mình đã bị thứ gì đó khóa chặt.
Nàng theo phản xạ xoay người định bỏ chạy, nhưng từ đầu ngón tay của Diệp Thanh Minh phóng ra một luồng khói đen quấn chặt lấy nàng, trói chặt nàng tại chỗ, không thể động đậy.
Trong sân, hai con quỷ vẫn đang kịch chiến.
Tiếng thét thảm thiết vang lên, dần dần có một con đã từng bước gặm nhấm,cắn nuốt con yếu hơn.
Con thắng trận ăn no uống đủ rồi còn ợ một tiếng, sau đó bay đến trước mặt Diệp Thanh Minh, nói: “Chủ nhân.”
Diệp Thanh Minh phất tay áo, con quỷ liền bay vào trong tay áo hắn.
Sau đó, hắn thong thả bước về phía Ngự Đan Liên- người đang bị trói, nhìn xuống nàng, giọng điệu lạnh lẽo thâm trầm:
“Tiểu sư muội, muội không nên ra đây.”