Một bàn tay thon dài đặt lên đỉnh đầu Ngự Đan Liên.
Hắn chỉnh lại búi tóc có chút lộn xộn của nàng.
Sau đó, luồng khói đen đang trói nàng cũng biến mất.
Ngự Đan Liên theo bản năng lùi lại một bước.
“Đã nhìn thấy rồi thì bắt đầu từ hôm nay đi.”
Hả?
Bắt đầu cái gì cơ?
“Thất sư huynh! Ta nhất định sẽ không nói cho ai đâu!”
Nàng vốn tưởng hắn tu Đa Tình Đạo!
Ai ngờ hắn lại tu Quỷ Đạo!
Nghĩ đến cảnh hai con quỷ cắn xé nhau vừa rồi, Ngự Đan Liên rùng mình lạnh toát.
Chẳng lẽ thất sư huynh định thả quỷ ra nuốt luôn nàng sao!
Diệp Thanh Minh hơi nhíu mày, rũ mắt nhìn Ngự Đan Liên đang hoảng sợ.
“Tiểu sư muội ngoan, tu Phật không có tiền đồ đâu. Giờ muội mới chỉ là Luyện Khí tầng một, mấy chục năm nữa dung nhan cũng già đi, trăm năm nữa thọ nguyên cũng tận.”
“Chi bằng theo ta tu Quỷ Đạo, lấy quỷ khí làm vật dẫn, từ binh thành tướng, dưỡng quỷ tục mạng.”
“Sau khi biết muội không có linh căn, ta liền xin sư phụ cho muội theo ta đến nhân gian giới chính là vì mục đích này.”
Ngự Đan Liên ngây người: “Là huynh xin sư phụ cho ta đi nhân gian giới với huynh sao?”
“Đúng vậy.”
Ngự Đan Liên không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, ngây ra một lúc lâu không biết nói gì cho phải.
“Có thể không tu không?” Nàng vừa thấy quỷ liền rùng mình.
“Trong tu tiên giới, Quỷ Đạo bị coi là tà ma.”
“Nếu muội không phát hiện ra bí mật của ta, còn có thể không tu. Nhưng bây giờ thì không thể không tu.”
“Lấy Anh Linh Cổ ra đi.”
Ngự Đan Liên chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Nàng nhìn gương mặt lạnh lùng vô cảm của Diệp Thanh Minh.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-84-tieu-su-muoi-ngoan.html.]
Hắn vừa nói gì?
Anh Linh Cổ?
Chẳng lẽ là cái trống lắc mà hắn tặng nàng lần đầu gặp mặt sao?
Ngự Đan Liên lấy trống lắc ra.
Hai tiếng“Thùng thùng ” vang lên, Diệp Thanh Minh lộ vẻ hài lòng.
Hắn dùng hai ngón tay điểm lên mi tâm nàng, một luồng khói đen chui vào.
Nàng lập tức không cảm nhận được tu vi của mình nữa.
“Cái trống này có thể hội tụ quỷ khí, cũng có thể bảo vệ muội. Ta đã phong ấn tu vi Phật tu của muội, bây giờ muội hãy dùng trống này để tu luyện nhập môn quỷ đạo ngay bên trong tòa thành này đi.”
Trống lắc thật sự chẳng thú vị chút nào.
Ngự Đan Liên nắm cái trống, chỉ cảm thấy như đang cầm một củ khoai nóng phỏng tay.
Dường như nhìn ra vẻ không cam lòng của nàng, Diệp Thanh Minh chậm rãi nói:
“Quỷ Đạo rất dễ tu luyện, muội có thể leo lên tận đỉnh Thang Vấn Tâm, tâm tính tất nhiên trong sáng, không dễ tẩu hỏa nhập ma.”
“Tu đến cảnh giới Quỷ Binh có thể đánh ngang với tu sĩ Trúc Cơ, đến Quỷ Tướng có thể chiến Kim Đan Nguyên Anh, đến Diêm Vương có thể đấu Hóa Thần Phản Hư.”
“Hơn nữa, tùy tu vi cao thấp, quỷ tu còn có thể nuôi vài con quỷ, mỗi con đều nuôi đến cực hạn thì thậm chí có thể một mình đối đầu cả môn phái.”
“Tiểu sư muội, muội có từng nghĩ xem tại sao Tạ Thanh Dư cướp linh căn của muội mà vẫn có thể dựa vào cường giả Hóa Thần ức h.i.ế.p muội không?”
Ngự Đan Liên nói: “Vì ta không đủ mạnh.”
Diệp Thanh Minh bày ra biểu cảm “trẻ nhỏ dễ dạy”, từ tốn đẫn dắt: Cho nên muội phải trở nên mạnh hơn. Phật tu không thể tùy tiện sát sinh, nhưng Quỷ tu thì có thể, hơn nữa Quỷ Đạo cũng giống Phật Đạo ở chỗ không có lôi kiếp.”
Ngự Đan Liên nghe xong, hơi xấu hổ khi phát hiện mình đã bắt đầu động lòng.
Trên mặt nàng hiện lên vẻ do dự, nhưng miệng vẫn kiên định nói: “Thất sư huynh không cần nói nữa, ta tu!”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Diệp Thanh Minh biến mất, hắn nở một nụ cười nhạt.
“Dùng Anh Linh Cổ ở nơi này thì có thể nhanh chóng ngưng tụ và hấp thu quỷ khí. Khi muội đạt cảnh giới Quỷ Binh, ta sẽ dẫn muội đi tìm Quỷ Sứ.”
Ngự Đan Liên biết, lần này mình không tu cũng phải tu.
Toàn bộ các tầng tu vi đều bị Diệp Thanh Minh phong ấn, nàng đã không còn đường lui rồi.
Ôm tâm trạng vừa thấp thỏm vừa chờ mong xen lẫn sự cam chịu, nàng nhẹ nhàng lắc Anh Linh Cổ.