Nếu trời cao cho ta một cơ hội làm lại từ đầu.
Ta nhất định sẽ không nửa đêm mò đến cái tòa thành quái quỷ này.
Ta nhất định sẽ từ chối đi nhân gian giới với thất sư huynh.
Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn ở lại tiên môn, chuyên tâm tu luyện hỏa linh căn mà Tam sư huynh đã giành lại cho ta.
Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn chờ Đại sư huynh xuất quan, rồi trở thành một Phật tu thuần khiết.
Đáng tiếc, trên đời chẳng có thuốc hối hận, á á á!
“Á á á á á! Thất sư huynh! Có quỷ á á á á á á!”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Chỉ mới lắc Anh Linh Cổ năm lần đã có mấy chục con quỷ lũ lượt kéo đến quanh người Ngự Đan Liên.
Bọn quỷ ấy mặt mày trắng bệch, chân không chạm đất, có con còn trợn trắng mắt.
Ngay khi bọn quỷ tiến lại gần, Ngự Đan Liên liền hốt hoảng chạy về phía Diệp Thanh Minh.
Đôi tay nhỏ bé của nàng dùng sức bấu chặt lấy ống quần của hắn.
Âm khí xung quanh cuồn cuộn bốc lên khiến Ngự Đan Liên run lẩy bẩy.
Quỷ hồn.
Kẻ địch cả đời của Ngự Đan Liên nàng!
Diệp Thanh Minh cau mày, cúi đầu nhìn tiểu sư muội đang bám chặt lấy chân mình, chỉ hận không thể dính vào trên đó.
Chỉ là vài oan hồn phàm nhân, chẳng chút uy h.i.ế.p nào đối với tu sĩ, chỉ cần phất tay là tiêu tán.
“Tiểu sư muội ngoan, đám phàm nhân c.h.ế.t oan này chẳng thể làm hại được muội đâu.”
“Nhưng… nhưng mà chúng dọa muội sợ!”
“…”
Diệp Thanh Minh lại cau mày.
Quả nhiên tiểu sư muội vẫn còn trẻ con, nhìn thấy mấy thứ hung tợn đã sợ hãi đến vậy.
Nhưng con đường tu tiên vốn gập ghềnh hiểm trở, trải qua gian nan là điều tất yếu.
Chỉ gặp mấy oan hồn phàm nhân đã bị dọa thành thế này, tương lai nàng còn có thể bước lên đại đạo sao?
Diệp Thanh Minh tự nhủ, bản thân nhất định phải cứng rắn để rèn luyện nàng.
Thế là hắn lùi ra xa hơn chục bước.
Bất chợt…
“Xoẹt!”
Tiếng vải rách vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-85-yeu-ma-quy-quai-mau-tranh-ra.html.]
Con ngươi của Diệp Thanh Minh lập tức co rút lại, đôi mắt đen như vực sâu lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Ngự Đan Liên.
Ngự Đan Liên cũng ngây người.
Đôi chân này…trắng quá, dài quá, thẳng tắp.
Nàng nhìn đôi chân vừa trắng vừa dài vừa thẳng ấy, theo bản năng siết chặt mảnh vải trong tay, run rẩy nói:
“Thất sư huynh… ta thề là ta không cố ý, huynh có tin không?”
Ngự Đan Liên không biết giấu mặt vào đâu.
Vừa rồi thất sư huynh đột ngột chạy đi, tay nàng còn đang nắm chặt quần hắn…
Vì sợ quỷ, nàng đã dốc hết sức bình sinh mà níu chặt.
Diệp Thanh Minh vừa chạy đi, chiếc quần liền…
Ngự Đan Liên nhìn gương mặt của Diệp Thanh Minh bị bóng tối che khuất, run run đưa mảnh vải trong tay ra.
“Thất sư huynh, vá lại chắc còn mặc được đó?”
Diệp Thanh Minh: “…” Chết tiệt!
Hắn phất tay, bố trí một tầng kết giới nho nhỏ, nhốt cả Ngự Đan Liên và đám quỷ hồn vào trong.
Ngự Đan Liên chỉ cảm thấy xung quanh dựng lên những bức tường đen sì, ngay sau đó, mấy chục con quỷ đồng loạt lao về phía nàng.
“Á á á á á á á!”
Trong cơn hoảng loạn, nàng theo bản năng rút ra Xá Lợi Hoàn, phóng to nó lên, điên cuồng giáng xuống bọn quỷ.
Đám quỷ kia vốn là do tiếng trống của Anh Linh Cổ dẫn dụ tới.
Đột nhiên bị Phật quang từ Xá Lợi Hoàn chiếu vào, chúng lập tức hoảng loạn.
“Hu hu hu … chít chít! Á á á! Hú hú! Á!”
Chúng nó muốn chạy, nhưng đã bị kết giới chặn lại, bị nhốt chung với Ngự Đan Liên.
“Chít chít! Chít chít! Hú hú hú hú hú!”
“Yêu ma quỷ quái mau cút đi! Yêu ma quỷ quái mau cút đi!”
Đám quỷ hồn hoảng loạn chen chúc trong kết giới, liên tục đ.â.m sầm vào nhau.
Ngự Đan Liên run rẩy nắm chặt Xá Lợi Hoàn, vung vẩy loạn xạ.
Đứng ngoài kết giới, Diệp Thanh Minh vừa mới thay xong quần mới, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tiểu sư muội và đám quỷ hồn.
Trên khuôn mặt vốn không đổi sắc kia, khóe môi khẽ nhếch lên, lại bị hắn gắng sức đè xuống.
Tiểu sư muội này của hắn, chẳng lẽ trước khi vào tiên môn từng học diễn tuồng sao?