Quá đẫm máu, quá tàn nhẫn.
Ngự Đan Liên  dám , nhưng ánh mắt vẫn vô thức dừng  ở bụng của “nàng” .
Một lỗ thủng thật lớn.
Cảnh tượng đó còn chân thực hơn cả những ký ức mơ hồ, khiến   sợ hãi tột cùng.
“Ta hứa sẽ giúp cô báo thù.” Nàng  thấy chính   .
“Nàng”  lau nước mắt, mỉm : “Ta tin cô.”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Bóng hình  dần tan biến, Ngự Đan Liên cũng tỉnh  từ trong mộng.
Giấc mơ    khắc sâu trong tâm trí nàng.
Tên ma tu   cứu nguyên chủ, nhưng   cũng nhờ nguyên chủ mà   sức khỏe và tự do.
Dù vẫn   vì    xuyên tới đây.
 nguyên chủ cũng coi như là ân nhân cứu mạng của nàng.
“Ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.” Ngự Đan Liên kiên định .
Bên ngoài cửa sổ bằng giấy   chút ánh sáng nào, chỉ  bóng tối tĩnh lặng.
Ngự Đan Liên ngủ một giấc dài suốt cả ngày.
Nàng đẩy cửa , lập tức  thấy Diệp Thanh Minh đang  trong sân.
Tuyết trắng rơi lả tả  tóc và vai , hòa  bộ áo bào đen viền bạc. Thân hình cao lớn, yên lặng tựa như một hồn ma.
“Sư ,  tỉnh , chúng    bí cảnh luôn !” Nàng vui vẻ .
Diệp Thanh Minh    nàng, môi khẽ cong lên một nụ  nhạt.
“Không vội.”
Hắn ngừng một chút   tiếp: “Tiểu Đoàn Đoàn,  đây.”
Hả?
Ngự Đan Liên ngây  một lúc, vẻ mặt   hổ.
Thất sư  gọi nàng là gì cơ?
Tiểu Đoàn Đoàn á?
!
Dù , nàng vẫn ngoan ngoãn bước tới, giải thích: “Thất sư , đó chỉ là tên  bịa  để lừa tên biến thái  thôi mà.”
Diệp Thanh Minh : “Ra ngoài nhân gian dùng tên  cũng .”
Ồ.
Diệp Thanh Minh khẽ đẩy vai nàng, xoay  nàng , để lưng nàng đối diện với .
Sau đó,  lấy  từ  gian một chiếc áo choàng đỏ, khoác lên vai nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-90-ai-bao-nang-lun-lam-chi.html.]
Rồi  tháo búi tóc  rối do  ngủ của nàng xuống, chải  gọn gàng,  một sợi dây buộc tóc màu trắng mềm mại  đính chuông .
Mỗi khi đầu nàng khẽ động đậy, chuông sẽ kêu leng keng.
Ngự Đan Liên đương nhiên là thích   .
Khi tóc   chải gọn gàng, nàng lập tức lôi từ trong góc  gian  một chiếc gương nhỏ để soi.
“Thất sư , tay nghề của  thật !” Ngự Đan Liên khen chân thành.
“ chúng   bí cảnh tìm bảo vật, dù  chải  thì lát nữa cũng rối tung thôi mà.”
Đẹp thì , nhưng vô dụng.
Lúc nãy nàng  nỡ nhắc, nhưng giờ  thể   .
Diệp Thanh Minh : “Hôm nay là đêm Giao Thừa của nhân gian, trong thành  hội đèn lồng đó.”
Hội đèn lồng?
Ý thất sư  là,   hội đèn lồng chơi ?
Ngự Đan Liên lập tức vui vẻ: “Vậy chúng  mau  thôi!”
Diệp Thanh Minh gật đầu,  về phía  vài bước,   đột nhiên dừng .
Ngự Đan Liên  sát phía  , ngẩng đầu hỏi: “Sao  thất sư ?”
Quá lùn, bé xíu, nếu  theo phía   thì dù  đầu  chuông cũng dễ  lạc mất.
Diệp Thanh Minh suy nghĩ một chút, liền nắm cổ áo nàng nhấc bổng lên, đặt lên cánh tay .
Cảm giác đôi chân lơ lửng  thật quen thuộc.
Ngự Đan Liên cũng  quen .
Dù  lúc ở bí cảnh,  nhấc lên   bế  cũng thành chuyện thường ngày .
Ai bảo nàng lùn  chi?
Dù  chín tuổi, nhưng do hồi bé  ăn cơm thừa canh cặn,  khi còn chẳng  cơm mà ăn nên phát triển  ,  chỉ như sáu bảy tuổi.
Các sư  ai cũng cao hơn  thường, nhất là Diệp Thanh Minh, chiều cao của  chắc cũng  hơn một mét chín, cúi xuống cũng chỉ thấy  đỉnh đầu nàng thôi.
Không  bao giờ nàng mới cao lên .
Diệp Thanh Minh bế Ngự Đan Liên bằng một tay, trong lòng cũng nghĩ tới chuyện đó.
Tiểu sư  hình như còn thấp hơn mấy đứa nhỏ bình thường.
Trông thì đáng yêu ngoan ngoãn, nhưng rõ ràng chiều cao  vấn đề.
Hắn  một lúc,  quẹo một cái.
Con đường vốn dẫn đến hội đèn lồng đêm Giao Thừa ở nhân gian, giờ  rẽ sang hướng quỷ thị.