Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

SƯ MUỘI ĐỪNG CUỐN, SƯ MÔN CHÚNG TA ĐÃ VÔ ĐỊCH - CHƯƠNG 91 ĐỪNG ĐI NHÓN GÓT

Cập nhật lúc: 2025-06-12 14:21:10
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Edit: Mèo

Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen

___

CHƯƠNG 91 ĐỪNG ĐỨNG NHÓN GÓT

"Thất sư huynh."

 

"Hả?"

"Huynh có nhận ra không? Chúng ta càng đi đường càng hoang vắng."

"Ừm."

"Ừm?" Ngự Đan Liên nghi hoặc nhìn về phía Diệp Thanh Minh.

Chỉ thấy hắn bỗng nhiên cất bước nhanh hơn, đi đến một con phố treo đầy những chiếc lồng đèn muôn màu muôn vẻ.

Thế nhưng, cảnh sắc xung quanh thoắt cái đã trở nên âm trầm lạnh lẽo, Ngự Đan Liên cảm thấy từng đợt âm khí lượn lờ khắp nơi.

"Đến rồi." Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai nàng.

Ngự Đan Liên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên con phố ấy người qua kẻ lại tấp nập, song những người kia...

Đều nhón chân mà đi, thân ảnh nhẹ bẫng như không có trọng lượng.

Diệp Thanh Minh vừa xuất hiện, bọn họ liền dừng bước, nhất tề cúi mình hành lễ: "Thành Chủ đại nhân!"

Ngự Đan Liên nhận ra rằng những quỷ hồn này khác xa đám cô hồn dã quỷ nơi Tử Thành trước đó.

Bọn họ biết mở miệng nói chuyện, có thể tự suy nghĩ, thậm chí còn rất biết cách ăn mặc.

Ngay lúc này, một nữ quỷ da trắng tựa tuyết, mày xanh môi đỏ*, vội vàng tiến đến: "Thành Chủ đại nhân sao lại hạ cố đến Chợ Quỷ vậy? Hôm nay là đêm giao thừa, vạn quỷ mừng vui, ngài cũng muốn hòa vào náo nhiệt sao?"

*"Mày xanh môi đỏ" là một cách nói để miêu tả vẻ ngoài xinh đẹp, thường dùng trong văn chương hoặc lời nói hàng ngày để nhấn mạnh nét quyến rũ, yêu kiều của một người — thường là phụ nữ.

Mày xanh (lông mày xanh) không có nghĩa đen là lông mày màu xanh lá, mà ám chỉ lông mày được kẻ đậm nét, trau chuốt, sắc sảo (trong văn hóa Á Đông, lông mày đẹp thường được miêu tả là thanh mảnh, uốn lượn mềm mại như vầng trăng non).

 

Môi đỏ nghĩa là môi hồng hào, đỏ mọng — biểu tượng của sự quyến rũ, khỏe mạnh.

 

Diệp Thanh Minh khẽ gật đầu, tay còn lại buông Ngự Đan Liên xuống đất.

Khoảnh khắc đôi chân nàng vừa chạm đất, Ngự Đan Liên theo phản xạ nắm chặt lấy ống quần của hắn.

Với thân hình bé nhỏ hiện tại, từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy từng đôi chân nhón gót, phiêu phiêu như mây khói.

Diệp Thanh Minh cảm nhận được ống quần bị nàng níu lấy, lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, nhẹ nhàng gỡ ra khỏi vạt áo mình.

"Phi Ngọc, dẫn nàng đi dạo Chợ Quỷ một đêm đi."

"Tiểu Đoàn Đoàn, sư huynh còn có việc, muội theo Phi Ngọc đi chơi trước, nửa đêm huynh sẽ đến đón muội."

Ngự Đan Liên ngước nhìn đôi chân dài của Phi Ngọc, ánh mắt rơi xuống đôi chân nàng.

Nàng đi một đôi hài thêu đỏ tinh xảo, bàn chân trắng như ngọc, mũi chân khẽ nhón lên.

Ngự Đan Liên lập tức nín thở: "Sư huynh, muội không…"

Chưa kịp nói hết câu, cánh tay nàng đã bị Phi Ngọc kéo đi.

Phi Ngọc khẽ cười nói: "Thành Chủ đại nhân yên tâm, cứ giao tiểu chủ nhân cho ta!"

"Nếu có sơ suất, ta hỏi tội ngươi!."

Diệp Thanh Minh vừa dứt lời liền biến mất, để lại Ngự Đan Liên đứng giữa đám quỷ đông đúc, lòng ngổn ngang.

Hỏng rồi, nàng lại thấy sợ rồi phải làm sao đây!

Vốn tưởng mình đã vượt qua được bóng ma sợ quỷ, nào ngờ...

Nàng chỉ không sợ loại quỷ vừa nhìn thấy nàng là đã run rẩy bỏ chạy tứ tán thôi!

Còn đám quỷ này rõ ràng là có đầu óc.

Một luồng khí lạnh dâng lên từ tận đáy lòng.

"Tiểu Đoàn Đoàn, muội muốn đến đâu chơi nào?"

Phi Ngọc nhón chân, ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn nàng.

Ngự Đan Liên cứng đờ cả người, suýt nữa thì đã theo bản năng rút xá lợi hoàn ra đập nàng mấy cái.

Nhưng nàng cố nhịn xuống.

Dẫu sao vị này tuy là quỷ, nhưng cũng là quỷ của thất sư huynh nàng.

Tuy rất đáng sợ nhưng nàng cũng không thể thất lễ.

Nàng đành cứng ngắc nói: "Đi đâu cũng được… chỗ nào ít quỷ là tốt nhất."

Phi Ngọc nhìn vẻ mặt cứng đờ của Ngự Đan Liên, bất giác phì cười: "Tiểu chủ nhân Đoàn Đoàn, muội… sợ ta sao?"

Ngự Đan Liên im lặng một thoáng, rồi khẽ đáp: "Không sợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-91-dung-di-nhon-got.html.]

Nói đùa gì chứ, trước mặt quỷ mà để lộ ra chuyện mình sợ Chợ Quỷ khác nào tự tìm chết?

Phi Ngọc ra chiều suy tư, đảo mắt nhìn quanh, bỗng rút từ bên hông ra một tấm lệnh bài đen kịt, giơ cao khỏi đỉnh đầu.

Giọng nàng ngân nga như chuông đồng: "Chúng quỷ nghe lệnh!"

___

CHƯƠNG 92 — BÌNH AN VUI VẺ, MỘT ĐỜI SUÔN SẺ

"Ở trong tầm mắt tiểu chủ nhân, đều lập tức ngồi xổm mà hoạt động, hoặc tự tháo chân ra mà hoạt động!"

"Kẻ trái lệnh, đuổi khỏi Chợ Quỷ!"

Nói xong lời ấy, Phi Ngọc bèn ngồi xuống đất, dưới thân lập tức có vô số đốm sáng như đom đóm bay tới, nâng đỡ nàng lên.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Tầm mắt của nàng ấy lúc này đã ngang bằng với Ngự Đan Liên.

Chúng quỷ xung quanh cũng lập tức ngồi xổm, có kẻ còn ôm lấy đầu gối mà lơ lửng.

Đám chân dài tức khắc biến thành những cái đầu mỹ nhân với các vẻ mặt khác nhau.

Dáng đi của mỗi con quỷ đều trở nên buồn cười.

"Tiểu chủ nhân, bên này vui lắm."

Phi Ngọc thấy Ngự Đan Liên còn đang ngơ ngác, bèn che miệng cười khẽ: "Quỷ trong Chợ Quỷ này đều là hồn phách của người chết, nhờ có Thành Chủ đại nhân chỉ điểm mới có thể tu luyện, thậm chí còn nhớ được chút chuyện khi còn sống."

"Lúc sinh thời ai ai cũng có tập tục đón năm mới, thành quỷ rồi cũng chẳng khác mấy."

"Tiểu chủ nhân không cần sợ hãi, cứ coi họ như người bình thường là được. Hội đèn đêm giao thừa này cũng chẳng khác gì nơi nhân gian đâu."

Nỗi sợ hãi trong lòng Ngự Đan Liên dần tan biến sau khi được Phi Ngọc trấn an.

Nàng không ngờ Phi Ngọc lại có thể khiến đám quỷ đồng loạt ngồi xổm xuống.

Khụ.

Nàng cảm kích nói: "Đa tạ."

"Chia sẻ nỗi lo giúp tiểu chủ nhân là bổn phận của người quản lý Chợ Quỷ như ta."

Trò chuyện mội hồi, Ngự Đan Liên cũng cảm thấy Phi Ngọc vô cùng thân thiết, bèn không nhịn được mà gạn hỏi chuyện về Diệp Thanh Minh.

"Phi Ngọc tỷ tỷ, sao tỷ lại gọi sư huynh là Thành Chủ đại nhân?"

Đây là điều nàng vẫn không dám hỏi trước mặt Diệp Thanh Minh.

Nàng sợ nếu hỏi sẽ biết được bí mật khủng khiếp gì đó.

Nàng hiểu rõ, biết càng nhiều thì kết cục càng thảm.

Nhưng giờ nàng vẫn không kìm được mà lén hỏi một câu.

Thành Chủ đại nhân, là chỉ tòa tử Thành đầy quỷ ở phía Tây kia sao?

Nhưng nơi này rõ ràng có những quỷ hồn cao cấp hơn, lại cũng cung kính với thất sư huynh của nàng.

Lẽ nào thất sư huynh chính là quỷ vương?

Hoặc là hắn đang xây dựng thế lực, chuẩn bị mưu đồ bá nghiệp?

Phi Ngọc thấy Ngự Đan Liên tò mò, chỉ mỉm cười dịu dàng nói: "Thành Chủ đại nhân chính là Thành Chủ đại nhân, nếu tiểu chủ nhân hiếu kỳ, chi bằng tự mình đi hỏi Thành Chủ đại nhân đi?"

Ngự Đan Liên khẽ ho một tiếng, đưa tay chỉ về phía trước, đánh trống lảng: "Phi Ngọc tỷ tỷ, đằng kia có phải hoa đăng không? Chúng ta qua đó ngắm đi!"

Phi Ngọc mím môi cười nhẹ, gật đầu nói: "Vậy chúng ta qua bên kia thôi."

Cảnh đẹp nhân gian, phồn hoa náo nhiệt, chỉ đến thế này mà thôi.

Ngự Đan Liên đứng bên hồ nhỏ, ngắm nhìn vô số hoa đăng trên mặt nước mà thầm cảm thán.

"Tiểu chủ nhân, muội cũng thử ước một điều đi."

Hai tiểu quỷ bê tới một chiếc đèn hoa sen, Phi Ngọc nhận lấy rồi đưa đến trước mặt Ngự Đan Liên.

Ngự Đan Liên nhìn chiếc đèn hoa sen, rồi lại nhận lấy giấy và bút từ tay Phi Ngọc.

Nàng ngẫm nghĩ giây lát, rồi viết lên giấy: "Bình an vui vẻ, một đời suôn sẻ."

Viết xong, nàng gấp tờ giấy thành hình vuông nhỏ rồi bỏ vào trong đèn.

Phi Ngọc giúp nàng thả đèn xuống nước.

Bàn tay trắng nõn khẽ đẩy, ngọn đèn lập tức xuôi theo dòng nước trôi về phía những ngọn đèn khác.

Ngự Đan Liên đứng từ xa ngắm nhìn ngọn đèn, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ.

Nàng vốn chẳng có chí lớn gì, sống thêm một đời, chỉ cầu vô bệnh vô tai, bình an vui vẻ, một đời suôn sẻ.

Đợi đến khi có thể tự tay xử lý Tạ Thanh Dư, báo thù cho Ngự Đan Liên chân chính, nàng sẽ ngày ngày ngồi ở Thanh Liên Phong, ăn no đợi chết, đuổi gà bắt chó, rảnh rỗi lại xuống nhân gian du ngoạn.

Thật là hoàn mỹ!

Ngự Đan Liên không hề hay biết, giữa đám quỷ nơi Chợ Quỷ, có hai bóng "quỷ" đang đứng gần nhau.

Một "con quỷ" mang gương mặt của Tạ Thanh Dư.

Con còn lại mang gương mặt của Bạch Trì.

"Sư tôn, là Ngự Đan Liên!"

 

 

Loading...