"Ở trong tầm mắt tiểu chủ nhân, đều lập tức  xổm mà hoạt động, hoặc tự tháo chân  mà hoạt động!"
"Kẻ trái lệnh, đuổi khỏi Chợ Quỷ!"
Nói xong lời , Phi Ngọc bèn  xuống đất,   lập tức  vô  đốm sáng như đom đóm bay tới, nâng đỡ nàng lên.
Tầm mắt của nàng  lúc   ngang bằng với Ngự Đan Liên.
Chúng quỷ xung quanh cũng lập tức  xổm,  kẻ còn ôm lấy đầu gối mà lơ lửng.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Đám chân dài tức khắc biến thành những cái đầu mỹ nhân với các vẻ mặt khác .
Dáng  của mỗi con quỷ đều trở nên buồn .
"Tiểu chủ nhân, bên  vui lắm."
Phi Ngọc thấy Ngự Đan Liên còn đang ngơ ngác, bèn che miệng  khẽ: "Quỷ trong Chợ Quỷ  đều là hồn phách của  chết, nhờ  Thành Chủ đại nhân chỉ điểm mới  thể tu luyện, thậm chí còn nhớ  chút chuyện khi còn sống."
"Lúc sinh thời ai ai cũng  tập tục đón năm mới, thành quỷ  cũng chẳng khác mấy."
"Tiểu chủ nhân  cần sợ hãi, cứ coi họ như  bình thường là . Hội đèn đêm giao thừa  cũng chẳng khác gì nơi nhân gian ."
Nỗi sợ hãi trong lòng Ngự Đan Liên dần tan biến  khi  Phi Ngọc trấn an.
Nàng  ngờ Phi Ngọc   thể khiến đám quỷ đồng loạt  xổm xuống.
Khụ.
Nàng cảm kích : "Đa tạ."
"Chia sẻ nỗi lo giúp tiểu chủ nhân là bổn phận của  quản lý Chợ Quỷ như ."
Trò chuyện mội hồi, Ngự Đan Liên cũng cảm thấy Phi Ngọc vô cùng  thiết, bèn  nhịn  mà gạn hỏi chuyện về Diệp Thanh Minh.
"Phi Ngọc tỷ tỷ,  tỷ  gọi sư  là Thành Chủ đại nhân?"
Đây là điều nàng vẫn  dám hỏi  mặt Diệp Thanh Minh.
Nàng sợ nếu hỏi sẽ   bí mật khủng khiếp gì đó.
Nàng hiểu rõ,  càng nhiều thì kết cục càng thảm.
 giờ nàng vẫn  kìm  mà lén hỏi một câu.
Thành Chủ đại nhân, là chỉ tòa tử Thành đầy quỷ ở phía Tây  ?
 nơi  rõ ràng  những quỷ hồn cao cấp hơn,  cũng cung kính với thất sư  của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-92-binh-an-vui-ve-mot-doi-suon-se.html.]
Lẽ nào thất sư  chính là quỷ vương?
Hoặc là  đang xây dựng thế lực, chuẩn  mưu đồ bá nghiệp?
Phi Ngọc thấy Ngự Đan Liên tò mò, chỉ mỉm  dịu dàng : "Thành Chủ đại nhân chính là Thành Chủ đại nhân, nếu tiểu chủ nhân hiếu kỳ, chi bằng tự   hỏi Thành Chủ đại nhân ?"
Ngự Đan Liên khẽ ho một tiếng, đưa tay chỉ về phía , đánh trống lảng: "Phi Ngọc tỷ tỷ, đằng    hoa đăng ? Chúng  qua đó ngắm !"
Phi Ngọc mím môi  nhẹ, gật đầu : "Vậy chúng  qua bên  thôi."
Cảnh  nhân gian, phồn hoa náo nhiệt, chỉ đến thế  mà thôi.
Ngự Đan Liên  bên hồ nhỏ, ngắm  vô  hoa đăng  mặt nước mà thầm cảm thán.
"Tiểu chủ nhân,  cũng thử ước một điều ."
Hai tiểu quỷ bê tới một chiếc đèn hoa sen, Phi Ngọc nhận lấy  đưa đến  mặt Ngự Đan Liên.
Ngự Đan Liên  chiếc đèn hoa sen,   nhận lấy giấy và bút từ tay Phi Ngọc.
Nàng ngẫm nghĩ giây lát,   lên giấy: "Bình an vui vẻ, một đời suôn sẻ."
Viết xong, nàng gấp tờ giấy thành hình vuông nhỏ  bỏ  trong đèn.
Phi Ngọc giúp nàng thả đèn xuống nước.
Bàn tay trắng nõn khẽ đẩy, ngọn đèn lập tức xuôi theo dòng nước trôi về phía những ngọn đèn khác.
Ngự Đan Liên  từ xa ngắm  ngọn đèn, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ  nhẹ.
Nàng vốn chẳng  chí lớn gì, sống thêm một đời, chỉ cầu vô bệnh vô tai, bình an vui vẻ, một đời suôn sẻ.
Đợi đến khi  thể tự tay xử lý Tạ Thanh Dư, báo thù cho Ngự Đan Liên chân chính, nàng sẽ ngày ngày  ở Thanh Liên Phong, ăn no đợi chết, đuổi gà bắt chó, rảnh rỗi  xuống nhân gian du ngoạn.
Thật là  mỹ!
Ngự Đan Liên  hề  , giữa đám quỷ nơi Chợ Quỷ,  hai bóng "quỷ" đang  gần .
Một "con quỷ" mang gương mặt của Tạ Thanh Dư.
Con còn  mang gương mặt của Bạch Trì.
"Sư tôn, là Ngự Đan Liên!"