Khi Ngự Đan Liên vẫn còn đang ngỡ ngàng thì Dạ Thanh Minh đã mặt không đổi sắc mà thu hồi bộ xương khổng lồ đó.
Thu xong, hắn nói: "Tiểu Đoàn Đoàn, bí cảnh này e rằng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, ta sẽ đưa muội rời khỏi đây trước."
"Vậy còn sư huynh thì sao?"
"Bí cảnh này rơi vào nhân gian, cửa vào lại ở ngay bên ngoài cổng Vô Ưu thành, ta lo nó gây hại cho nhân gian nên muốn ở lại điều tra một phen."
Ngự Đan Liên do dự một lát.
Một bí cảnh có xuất hiện thần thú chắc chắn không hề tầm thường.
Tu vi của nàng bây giờ còn thấp, mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, đến một pháp thuật công kích cũng chưa học được, thậm chí vũ khí riêng cũng chưa có.
Nếu ở lại đây chỉ tổ vướng chân thất sư huynh mà thôi.
Dù trong này có tàn hồn của ma tu kia, nhưng hắn đã c.h.ế.t mấy vạn năm rồi, đợi thêm mấy năm nữa chắc cũng không sao.
Thôi thì nàng nhẫn nhịn một chút vậy, đợi tu vi cao hơn rồi quay lại cũng không muộn…
Giữ mạng mới là quan trọng nhất!
"Được, muội đi ra ngoài!"
Dạ Thanh Minh gật đầu, một tay triệu hồi linh kiếm.
Linh kiếm của hắn toàn thân đen kịt, toát ra luồng khí âm u.
Kiếm tỏa ra luồng hàn khí rợn người, xuyên thẳng vào xương cốt dưới đất.
Nhìn qua cũng biết đây là một thanh linh kiếm phẩm chất không hề thấp.
Dạ Thanh Minh cầm kiếm, vung một nhát trong không trung.
Ngự Đan Liên cảm nhận được không khí trước mặt bị kiếm khí cắt đôi, nơi chân trời xa cũng xuất hiện những vết nứt.
Nhưng vết nứt đó chỉ tồn tại trong thoáng chốc rồi nhanh chóng liền lại.
Dạ Thanh Minh hơi sững sờ, lại vung kiếm thêm một lần nữa.
Ngự Đan Liên cảm nhận được kiếm này còn mạnh hơn kiếm vừa rồi, mang theo khí thế như hàng vạn ác quỷ cùng gào thét lao về phía chân trời.
Nàng chỉ đứng sau lưng Dạ Thanh Minh thôi mà tim cũng đập thình thịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-98-hay-la-minh-truot-tuyet-truoc-da.html.]
So với chiêu hóa thần nhất kiếm gì đó của Bạch Trì thì chiêu kiếm này của thất sư huynh thật sự vượt trội quá nhiều rồi!
Nhưng sau khi kiếm của Dạ Thanh Minh c.h.é.m tới, trên trời chỉ xuất hiện thêm nhiều vết nứt hơn, không hề có dấu hiệu vỡ ra, thậm chí còn nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
Dạ Thanh Minh thu kiếm, ánh mắt trầm xuống: "Bí cảnh này đã giam chúng ta lại rồi." Hắn không thể phá vỡ cửa ra vào của bí cảnh này.
Ngự Đan Liên thầm thở dài trong lòng.
Xem ra đây là ý trời rồi.
Ý trời bắt buộc nàng lần này phải tìm thấy tàn hồn của ma tu đó.
"Thế thì chi bằng chúng ta… trượt tuyết trước đã!"
Ngự Đan Liên quay đầu nhìn về phía sườn núi trắng xóa, ôm lấy một tấm ván gỗ lớn, mắt lấp lánh vẻ háo hức.
Khuôn mặt tròn trịa còn chút trẻ con của nàng tràn đầy mong đợi.
Hoàn toàn không có chút sợ hãi trước bí cảnh thượng cổ nguy hiểm hay hoảng loạn vì bị giam giữ.
Thậm chí còn có thể nghĩ đến chuyện chơi đùa.
Dạ Thanh Minh bỗng cảm thấy tiểu sư muội thật mạnh mẽ.
Không phải mạnh ở thực lực, mà mạnh ở tâm tính — thứ còn quan trọng hơn cả thiên phú.
Rõ ràng biết nguy hiểm cận kề mà vẫn giữ được bình tĩnh.
Người như vậy, hoặc là quá ngốc, không biết nguy hiểm lớn đến mức nào.
Nhưng tiểu sư muội rất thông minh, tâm tính của nàng mạnh đến mức ngay cả hắn cũng không sánh bằng.
Trong lòng hắn vốn còn chút nóng nảy vì bị giam trong bí cảnh, nhưng lúc này bỗng chốc đã tan biến.
Hắn cúi đầu nhìn tiểu sư muội đang loay hoay đặt tấm ván gỗ trên nền tuyết, đoán ra được nàng muốn trượt tuyết.
Ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí của hắn bỗng hòa tan, thay bằng một nụ cười: "Được, vậy trượt tuyết thôi."
Nói xong, luồng quỷ khí trên người hắn bùng lên, toàn bộ dồn xuống nền tuyết, nghiền nát hết những tảng đá ẩn dưới sườn núi phía trước.
Ngự Đan Liên chỉ thấy dưới chân núi tuyết như có thứ gì chuyển động, tuyết đọng bị lật tung cả lên.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Trên đỉnh đầu, giọng nói của Dạ Thanh Minh vang lên, mang theo vài phần ý cười: "Có thể bắt đầu rồi."