11. Xuân Mạt Lai.
 
Với tính cách nhỏ nhen của Quách Chi Sơn,  lẽ   mỗi  thấy Vạn Bảo Bảo ph/ân việc, nàng  sẽ cảm thấy đó là một sự s/ỉ nh/ục sâu sắc đối với .
Quan trọng là Vạn Bảo Bảo   chuốc thêm việc  . Có thời gian đó  gì chẳng ,     "trung tâm gia chính" cho trẻ vị thành niên?
 
 lời  hiển nhiên  thể  thẳng. Nếu để Quách Chi Sơn , thứ mà nàng  trân quý  là một gánh nặng đối với Vạn Bảo Bảo, lòng tự tôn của cô bé chắc chắn sẽ vỡ tan.
Vạn Bảo Bảo suy nghĩ  : "Sư thúc, con thấy việc p/hân việc , so với con, Chi Sơn vẫn là  phù hợp nhất."
 
Quách Chi Sơn ban đầu nghĩ Vạn Bảo Bảo sẽ hớn hở nhận công việc của .
Ph/ân việc cho tất cả các tân  tử, đối với một "kẻ cuồng chức vụ" như Quách Chi Sơn, là một việc cực kỳ oai phong. Không  tân  tử nào từ chối mới .
 
Không ngờ Vạn Bảo Bảo  từ chối, điều  khiến nàng  kinh ngạc đến nỗi quên cả .
Bàng sư thúc hỏi: "Ngươi     sợ   ? Nếu sợ   ,  ,  sẽ chỉ cho ngươi cách ."
 
Vạn Bảo Bảo lắc đầu, thành khẩn : "Sư thúc tin tưởng con như , con đương nhiên  ."
"Vậy là vì ?"
 
Vạn Bảo Bảo: "Con nghĩ con ,  chắc   bằng Chi Sơn. Nàng  tu tiên sớm, trong  các tân  tử luôn là  nổi bật, ngoại trừ  , các sắp xếp của nàng   bao giờ xảy  sai sót."
 
Quách Chi Sơn   là, tuy lòng tự tôn mạnh đến mức cực đoan, nhưng quả thực   trách nhiệm.
Có lẽ cũng vì sợ  sai mà mất mặt. editor: bemeobosua. Bàng sư thúc trong lòng  khỏi cảm thán, Vạn Bảo Bảo tuổi còn nhỏ,   tấm lòng rộng lớn đến thế.
Ông  thẳng  mắt Vạn Bảo Bảo hỏi: "Ngươi  trách nàng ?"
 
Thấy Bàng sư thúc   lọt, Vạn Bảo Bảo tiếp tục: "Nhân vô thập , tuy con   Chi Sơn vì   nhắm  con, nhưng chắc chắn  hiểu lầm gì đó, giải quyết xong là . Sư thúc  thể cho nàng  thêm một cơ hội ?"
Nàng thầm nghĩ: Ngươi  cho nàng  cơ hội, thì   việc sẽ là !
 
Nghĩ đến việc  p/hân việc cho nhiều tiểu  tử như  mỗi ngày,    trùng lặp, còn  quan tâm đến tâm trạng và sức khỏe của họ, một việc phiền phức như , Vạn Bảo Bảo tuyệt đối   dính .
 
Bàng sư thúc  sang Quách Chi Sơn  ngừng , nghiêm mặt : "Nghe lời Vạn Bảo Bảo  ? Ngươi nghĩ ?"
Quách Chi Sơn nhất thời  hổ thẹn   hổ, nàng   ngờ, nàng  nhắm  Vạn Bảo Bảo như , Vạn Bảo Bảo   trách nàng , còn  đỡ cho nàng .
 
Quách Chi Sơn  nấc  : "Sư thúc, con, con sai , Vạn, Vạn Bảo Bảo, là  của ,  nhất định sẽ sửa,  tái phạm nữa."
Bàng sư thúc nghiêm giọng: "Về chép Đức hạnh lục mười ! Nếu còn  việc hồ đồ nữa,  sẽ dẫn ngươi  gặp phụ  ngươi!"
 
Nhắc đến phụ , Quách Chi Sơn giật , nấc cụt cũng ngừng.
Nàng  kính yêu cha nhất, việc đáng  hổ như ,   để cha .
Nàng  liên tục gật đầu: "Nhất định sẽ  tái phạm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-muoi-dung-la-chua-he-that-do/chuong-11-1.html.]
 
Bàng sư thúc  phủ nhận cũng  khẳng định, : "Lời  suông vô bằng chứng, chỉ xem cách ngươi đối nhân xử thế  . Ngươi  nhớ, tu đạo  tu nhân, nếu phẩm hạnh  , tất cả đều là hư ảo."
 
Quách Chi Sơn dùng ống tay áo lau nước mắt, chất vải thô ráp cọ lên mặt,  khuôn mặt non nớt đỏ ửng.
Quách Chi Sơn   , trịnh trọng cúi : "Vạn Bảo Bảo." 
Giọng   xong nghẹn : "Là  quá hẹp hòi ,  nhiều  sai, mong ngươi thứ ."
 
Vạn Bảo Bảo  với vẻ mặt như một tiểu bạch liên (bông sen trắng): "Không  gì,   từng trách ngươi. Các  tử thế hệ 'Phạt' chúng   đồng lòng, dồn hết sức lực  tu luyện,  thêm vài đại năng mới ."
Vạn Bảo Bảo mang theo nụ , trong lòng nghĩ: Xong , cuối cùng cũng đẩy  việc .
 
Hơn nữa cô nhóc cũng  nhận  bài học, chắc sẽ  gây phiền phức cho nàng nữa.
Kể cả Quách Chi Sơn  gây phiền phức , nàng cũng  cách để xử lý nàng .
Tục ngữ  câu "đ/ánh rắn đ/ánh bảy tấc", nàng sẽ trực tiếp  tìm cha của Quách Chi Sơn.
 
Không thấy cô bé  nãy sợ đến mức nấc cụt cũng ngừng ?
 là " đ/ánh  quen", Quách Chi Sơn qua chuyện , cảm thấy Vạn Bảo Bảo quả thực là một  quang minh  lạc, thậm chí còn sinh  chút lòng kính phục.
 
Tối hôm đó, Quách Chi Sơn còn bảo tiểu tùy tùng của  mang một ít bánh ngọt đến cho Vạn Bảo Bảo, mục đích là để xin  Vạn Bảo Bảo, vì mấy ngày nay  chủ phong  việc vất vả.
Bánh ngọt đúng là thứ , Vạn Bảo Bảo  bao lâu    ăn. Chỉ    gia thế như Quách Chi Sơn mới  thể   để ăn.
 
Mở chiếc khăn tay , hương thơm của bánh đậu xanh  lan tỏa.
Vạn Bảo Bảo và Chu Linh trùm áo choàng  xổm ở góc tường bên ngoài, lén lút ăn bánh ngọt.
 
Chu Linh lúc đầu còn  chịu ăn, hít hít nước mũi: "Ngươi hai ngày nay mệt , ngươi tự ăn ."
Nói thật, Vạn Bảo Bảo hai ngày nay thực   hề mệt.
 
Hôm qua nàng ở sân viện của Cừu Ương chỉ  cho , hôm nay thì  lau một cái cột nào, trực tiếp ngất xỉu.
Vạn Bảo Bảo : "Một   ăn  hết, để trong phòng sẽ dụ chuột đến."
 
Mắt Chu Linh  rời khỏi chiếc bánh, : "Ta ăn thật nhé?"
Vạn Bảo Bảo trực tiếp nhét  tay nàng ,  tự lấy một miếng ăn.
Ngọt,  ngọt  bùi, c/ắn một cái là tan. Tuy  tinh tế như bánh ngọt hiện đại, nhưng cũng  hương vị riêng.
 
Tóm  là  đồ ăn là  ,   điều kiện để kén chọn.
Chu Linh ăn miếng bánh đậu xanh lớn, hít mũi : "Vạn Bảo Bảo, ngươi thật nghĩa khí. Sau  xuống núi,  sẽ đưa ngươi về nhà , mời ngươi ăn cỗ chay."
 
Nhìn Chu Linh tinh nghịch, Vạn Bảo Bảo : "Đợi đến lúc đó, chúng   tịch cốc ."