Vài giây , Cừu Ương lên tiếng: "Ngươi nóng ?"
Giữa mùa hè, đúng lúc hoàng hôn, những tia nắng cuối cùng của mặt trời còn mang theo nóng của mùa hè, mà Vạn Bảo Bảo thấy lạnh?
Vạn Bảo Bảo: "..."
Nói thật, nàng nóng.
Vừa chui t/iện chui , Vạn Bảo Bảo hắng giọng: "Không nóng, gió thổi mát."
Cừu Ương chút nghi ngờ Vạn Bảo Bảo, đột nhiên trở nên bạo gan dám chui trong áo ngoài của .
Vạn Bảo Bảo lúng túng im lặng một lúc. Nàng đang định chui khỏi áo choàng, ngờ Cừu Ương một tay giữ chặt chỗ áo choàng khép : "Ngươi lạnh ? Cứ ở trong đó ."
Vạn Bảo Bảo đáp một tiếng, nhúc nhích nữa.
Vừa đúng lúc mặt trời lặn. Hơi nóng theo tia nắng cuối cùng tản . Sự mát mẻ của đêm tối theo gió đêm ùa về.
Trong lúc Vạn Bảo Bảo đang sắp xếp suy nghĩ trong đầu, Cừu Ương cũng đang suy nghĩ một vài vấn đề.
Về việc tại thể g/iết Vạn Bảo Bảo, và tại mỗi khi thấy nàng , trái tim lỡ nhịp.
Cừu Ương thích vẻ mặt bối rối của Vạn Bảo Bảo, đặc biệt là khi nàng cả bụng đầy lời c/hửi r/ủa nhưng mặt vẫn nặn nụ . Tiếp đó, là lúc nàng bụng đầy ý , bày trò với khác, hoặc là khi đôi mắt to tròn của nàng tràn ngập ý . Kết quả là nàng ngày càng ngoài tầm kiểm soát của .
Đến mức giờ Vạn Bảo Bảo thậm chí còn dám xem như một cái ghế dựa.
Hắn hề tức giận. Thậm chí còn cảm thấy ôm nàng thoải mái.
Lẽ nào Đạo thủy văn chiều nay quá bá đạo, khiến thương ở ?
Nghĩ , Cừu Ương s/iết c/hặt áo choàng. Hắn ôm lấy Vạn Bảo Bảo như một kangaroo, cho đến khi Vạn Bảo Bảo nhắc , đến nơi .
Vạn Bảo Bảo chỉnh trang trang phục, Cừu Ương một giây, hít một thật sâu gõ cửa nhà Đại Điền.
Vạn Bảo Bảo giải thích rõ phận và kể bộ câu chuyện.
Một ngày gặp, tình trạng của vợ chồng Đại Điền dường như hơn nhiều. Ít nhất là còn tóc tai bù xù, chân trần chạy khắp nơi nữa.
Khi kể đến chuyện hai con qu/ỷ hài nhà Đại Điền từng canh gác ngoài cửa, vợ của Đại Điền : "Ta mà, nhầm , thật sự thấy chúng!"
Nhìn hai vợ chồng nhà họ Đại ôm nức nở, Vạn Bảo Bảo trong lòng cũng dễ chịu gì. Nàng đầu , ánh mắt lướt qua con búp bê sen vàng đang vai nàng.
Từ khi những con búp bê sen vàng thiết với nàng, Vạn Bảo Bảo phát hiện cần mở mắt cũng thể thấy chúng.
Một ý nghĩ lóe lên, Vạn Bảo Bảo lấy củ sen vàng từ trong túi bách bảo : "Không hữu dụng , nhưng nếu vẫn con, lẽ thể thử một ."
Nàng bước tới, đặt một đoạn củ sen vàng lớn lên chiếc bàn gỗ cũ kỹ.
Đại Điền lau nước mắt: "Cái là..."
Vạn Bảo Bảo: "Ngài còn nhớ cái ao sen vàng ở chùa Sen Tử ? Cái là củ sen mà hoa sen vàng kết . Dù thể sinh con, cũng thể cường kiện thể."
Đại Điền: "Cái quá quý giá, ..."
Vạn Bảo Bảo vội vàng xua tay: "Ngài cứ nhận , vẫn còn."
Nàng gì đó cho gia đình Đại Điền, nàng mới thấy yên lòng.
Thư cầu cứu trả về chủ cũ. Phù hiệu vàng xuất hiện trong trung, nhấp nháy liên tục ba như đèn flash mới biến mất.
Phu thê Đại Điền tiễn Vạn Bảo Bảo và Cừu Ương bay . Mắt Cừu Ương lóe lên, Đạo thủy văn phía Vạn Bảo Bảo càng sáng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-muoi-muoi-dung-la-chua-he-that-do/chuong-61-2.html.]
"Sư , tối nay chúng ngủ ở ?"
Cừu Ương: "Quán trọ hôm ."
Khi hai đến quán trọ, trời tối. Tầng một và tầng hai vẫn còn khách uống rượu, chén đụng chén, náo nhiệt.
Cừu Ương như , thuê một phòng thượng hạng.
Lần hai ở chung phòng, một là ông chủ lòng lang sói và một là thợ công xinh . Lần tâm trạng rõ ràng khác. Vạn Bảo Bảo khi phòng còn chút háo hức. Nàng mong Cừu Ương sẽ bắt nàng ngủ đất.
Cả ngày mệt mỏi, Vạn Bảo Bảo hứng thú xuống lầu uống . Nàng niệm một lượt Tịnh chú tấm bình phong, định ngủ.
Nàng thò đầu khỏi tấm bình phong, Cừu Ương cởi giày, giường điều tức.
Vạn Bảo Bảo tháo dây buộc tóc, ghế gỗ trong phòng, lấy một chiếc lược chải tóc.
Phải thế nào mới thể lên giường ngủ đây?
Cừu Ương điều tức một khắc, hé mắt . Vạn Bảo Bảo buông tóc , đang sức chải. Trong ánh sáng lờ mờ, trông nàng giống như một nữ q/uỷ.
Cừu Ương: "Ngươi ngủ ?"
Vạn Bảo Bảo một tình yêu bí ẩn đối với giấc ngủ, đến cả Cừu Ương cũng .
Vạn Bảo Bảo cất lược, lề mề đến mép giường.
Da của Cừu Ương trắng. Khuôn mặt ánh nến chiếu rọi một vẻ thần bí.
"Sư , ngủ đất. Đau lưng."
Cừu Ương nhướng mày: "Có cái bàn, ngươi thể ngủ bàn."
Vạn Bảo Bảo: "Một nửa chân thõng xuống, ngủ yên."
Đồng tử đen như mực của Cừu Ương nàng, hỏi: "Ngươi ngủ ở ?"
Vạn Bảo Bảo cảm thấy ảo giác. Hình như Cừu Ương hỏi ngủ ở , mà là ngủ với ai.
Vạn Bảo Bảo đ/ánh liều: "Muội , ngủ giường."
Nói xong, nàng mím chặt môi, đôi mắt to đảo qua đảo .
Cừu Ương nhiều phản ứng, hỏi bâng quơ: "Bên trong bên ngoài?"
Vạn Bảo Bảo sững sờ: "Bên trong. Muội sợ rơi xuống đất."
Cừu Ương ngửa cằm: "Vào ."
Hắn nuông chiều nàng quá ! Nàng sẽ đằng chân lân đằng đầu mất!
Có lẽ ấn tượng về việc ngủ đất quá sâu sắc, nên bây giờ thể ngủ giường đối với Vạn Bảo Bảo là cả một niềm hạnh phúc. editor: bemeobosua. Vạn Bảo Bảo hai lời, cởi giày, một bước nhảy trong.
Nàng vén chăn, thò chân cởi tất, nhắm mắt thẳng, nhất khí hạ thành: "Sư , ngủ ngon!"
Chưa đầy năm giây, Vạn Bảo Bảo cảm thấy chăn vén lên một góc.
"Hả?"
Nàng mở mắt, đầu , liền thấy Cừu Ương chui trong chăn.
"Sư !"
Cừu Ương mặt đổi sắc: "Chỉ một cái chăn."
Nói bậy! Trên tủ đầu giường chăn dự phòng dùng để ngủ đất mà! Chẳng lẽ nàng từng ngủ đất ?