12
 
Hứa Hân Hà tháo kính râm xuống, ánh mắt đầy đắc ý và mỉa mai   trong bộ dạng nhếch nhác, dơ bẩn,  đưa tay bịt mũi như thể  chịu nổi mùi. 
 
  thèm để ý, định bước thẳng  tòa nhà. 
 
“Thục Vân, chậc chậc,  cố tình đến để xem trò  của cô đấy,   cho  xem thêm chút nữa?” Hứa Hân Hà  khinh miệt, gọi với theo. 
 
  đầu   cô : 
 
“    cuộc trò chuyện giữa Cố Nghiêu và Cố Trạch Hòa. Hai  thực sự ở  lưng  lén lút với .” 
 
Hứa Hân Hà bật  lạnh: 
 
“Thì  cô  chuyện từ đó.” 
 
“Chậc chậc, nhưng cô nghĩ sẽ  ai tin cô chứ?” 
 
“Hứa Thục Vân, cô thật sự ngu ngốc. Trước   ngu, giờ trở thành đàn bà trung niên ,  càng ngu hơn.” 
 
“Không một bằng chứng mà dám   buộc tội , giờ rơi  kết cục thế , đúng là nực .” 
 
 : 
 
“Hứa Hân Hà,  nhiều chuyện ác sẽ  ngày  báo ứng, cô cũng sẽ   kết cục   .” 
 
“Hahaha!” 
 
Hứa Hân Hà bật  đắc ý: 
 
“Thục Vân  Thục Vân, giờ cô chỉ còn  tức giận vô dụng như thế thôi ?” 
 
“Đáng tiếc là  đang sống vô cùng rực rỡ, còn cô thì… đúng thật là   đường   nữa . 
 
“Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của cô xem, cô nghĩ năm đó Cố Nghiêu thật lòng yêu cô ?” 
 
“Nếu   vì...” 
 
Cô   lạnh,    chuyện năm đó cô  cần lấy suất học của  để học đại học, nên  để Cố Nghiêu  mặt cưới  cũng như ngăn   điều tra thêm. 
 
“Nếu    cần  nước ngoài du học, cô nghĩ Cố Nghiêu sẽ cưới cô ?” 
 
“Đáng tiếc thật, cô  tưởng  nhặt  báu vật khi cưới   ‘ôn nhu, học thức’ như Cố Nghiêu.    giữ,  còn  loạn, giờ thì mất hết .” 
 
“Không nhà để về, chỉ  công việc dọn dẹp, hôm nay chắc  đuổi việc  đúng ?” 
 
“Còn    khinh bỉ, ném trứng thối.” 
 
“Gần năm mươi tuổi đầu, tay trắng,  cả thế giới  lưng. Chậc chậc, mấy ngày   của cô, sống  cho nổi đây?” 
 
“Hahaha, Hứa Thục Vân,  cô bây giờ,  thật  nhịn   to đấy.” 
 
 lạnh lùng  vẻ đắc ý của cô : 
 
“Cô là con riêng, khi về nhà họ Hứa  ghen tị vì   một gia đình trọn vẹn,   học đàng hoàng.” 
 
“Nên những gì của , cô đều  cướp lấy,  bây giờ  thể đắc ý   mặt , đúng ?” 
 
Hứa Hân Hà hừ một tiếng: 
 
“Đáng tiếc ,  thực sự  bản lĩnh cướp hết  thứ của cô.” 
 
“Giờ cô với , đúng là một trời một vực, cả đời  cô đừng mơ ngóc đầu lên nổi nữa.” 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-phan-boi-cua-chong-va-con-trai/8.html.]
“À, trò  cũng xem xong .” 
 
“Hứa Thục Vân,   cô cứ chui rúc trong cái cống rãnh thối tha của  , thối rữa dần trong đó.” 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
“Còn , cô cứ mở mạng lên, bật TV lên, mà xem   Hứa Hân Hà toả sáng thế nào. 
 
“Đó chính là phần đời còn  của  và cô đấy, hahaha...” 
 
Hứa Hân Hà đắc ý  lớn một trận  rời  với vẻ hài lòng. 
 
 đưa tay sờ  chiếc máy ghi âm trong túi áo. 
 
Sau đó,   lên lầu nữa, mà xoay   về một nơi khác.
 
13
 
 đến  tòa nhà nơi Cố Trạch Hòa  việc, chờ đến lúc thằng con trời đánh đó tan ca bước . 
 
 tiến lên gọi: 
 
“Trạch Hòa!” 
 
Vừa  thấy , sắc mặt Cố Trạch Hòa lập tức  đổi: 
 
“Mẹ đến đây  gì?” 
 
Nó   bằng ánh mắt chán ghét, lùi  vài bước khi ngửi thấy mùi hôi từ trứng thối và sự lôi thôi, nhếch nhác   . 
 
“Mẹ là  của con mà. Mẹ của con giờ đang  cả mạng xã hội công kích, mất việc, còn    ném trứng thối nữa… Mẹ thật sự  sống  khổ sở những ngày qua.”   đau lòng . 
 
Nó  lạnh một tiếng: 
 
“Không   đáng đời ? Ai bảo    chuyện đó chứ?” 
 
 buồn bã lắc đầu: 
 
“ tất cả những gì   đều là sự thật mà, Trạch Hòa. Mẹ    cuộc trò chuyện giữa con và ba con.” 
 
“Ba  sẽ cùng Hứa Hân Hà  du lịch nước ngoài.” 
 
“Con thì  ông  cả đời  ở bên một  phụ nữ mà   yêu.” 
 
“Còn ba con thì  rằng trái tim ông  mãi mãi thuộc về Hứa Hân Hà.” 
 
Cố Trạch Hòa sững : 
 
“Hóa     những lời đó nên mới phát điên như .” 
 
 gật đầu: 
 
“Cho nên…  thật sự  buồn, Trạch Hòa.” 
 
 tiến  gần nó. 
 
Cố Trạch Hòa vội vàng lùi ,   đầy chán ghét: 
 
“Ba yêu dì Hà thì  ? Người cưới ba vẫn là .” 
 
“Với điều kiện của  mà cưới  một giáo sư đại học như ba  còn  gì nữa?” 
 
“Vậy mà      cái chuyện mất mặt đó, khiến cả nhà đều  hổ! Mẹ   tự  tự chịu ?” 
 
“Con thật sự thấy  hổ khi  một   như ! Con  thể hiểu nổi, loại  như    xứng đáng   con?” 
 
“Nếu  thể lựa chọn, con thà mong dì Hà là  ruột của , chứ   một  phụ nữ trung niên ngu ngốc, vô dụng như !”