“Không  , gia gia.” Tuân Diệu Lăng cắn một miếng đường họa,  nhai  : “Ta thích ăn món gì cũng   nghĩa là    đầu bếp.”
Lão nhân tóc bạc: “…”
Vừa   mấy bước, Tuân Diệu Lăng  gặp một bà lão gầy guộc, lưng  còng.
Bà cụ cúi đầu, mặc áo vải thâm màu đơn sơ, lững thững  qua cây cầu đá phủ bóng liễu xanh. Không  , giày của bà đột nhiên trượt khỏi chân rơi xuống sông.
“Ai da.” Bà lão khẽ kêu,  sang gọi Tuân Diệu Lăng, nét mặt hiền từ, cất tiếng nhờ vả: “Tiểu cô nương, chân   tiện, ngươi giúp  nhặt  chiếc giày  ?”
“Được thôi, bà chờ một chút.”
Tuân Diệu Lăng đáp, tiện tay kéo một nhóc tì đang chảy nước mũi , móc  ba đồng tiền giao cho nó, dặn dò: “Này,  giúp bà bà nhặt giày về. Tỷ tỷ mời  ăn kẹo.”
Bà lão: “…”
Sau đó, Tuân Diệu Lăng  gặp một ông lão ăn mày,  là  dùng “công pháp tiên gia” đổi lấy một cái bánh nướng, nàng    rằng, xoay  đưa luôn ông lão tới nha môn gần nhất, còn trịnh trọng nhờ nha dịch giúp tìm  nhân thất lạc cho lão.
Việc nàng là Thiên linh căn  truyền khắp trấn Vân Khê,  nha môn cung kính  thôi, liên tục khen nàng lương thiện, hiền hậu, tâm địa thánh thiện,  còn hứa hẹn nhất định sẽ chu  lo liệu cho vị lão nhân bất hạnh .
Ông lão khất thực điên điên dại dại: “…”
Lúc , Thông Nhạc Sinh, một tu sĩ Trúc Cơ đang bay tuần tra   trung    c.h.ế.t lặng.
Y cưỡi kiếm  giữa mây, tận mắt chứng kiến từng lượt trưởng lão các phái "ngụy trang" xuất hiện vụng về,  cũng tận mắt thấy Tuân Diệu Lăng hết   đến  khác “ thèm để mắt, càng chẳng  lòng ” mà dứt khoát từ chối.
Ban đầu y chỉ thấy ngượng , về  là mệt tim.
Tuân đạo hữu, rốt cuộc ngươi là kiểu  gì ?
Y  từng gặp  tử nào lánh né đến trình độ , lạnh nhạt như , mềm cứng đều  ăn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-phu-xin-ta-ngay-ngay-dung-dot-pha-canh-gioi/chuong-10.html.]
Xem lâu , Thông Nhạc Sinh cũng bắt đầu hiểu  đôi chút. Y thở dài, truyền âm  ngọc giản: “Các vị trưởng lão, xem  Tuân đạo hữu tám phần là   sư thừa, chi bằng các vị chuyển sang trấn khác, thử gặp gỡ những  tử còn   danh sách?”
Dù  cũng  đến  mà.
Thiên linh căn thì  dụ , nhưng trong danh sách chẳng  vẫn còn vài   linh căn thượng phẩm ?
Thế nhưng, các trưởng lão của Thanh Lam Tông  đồng loạt giả điếc, coi như  hề  thấy gì.
Chủ yếu là tức đó!
Trong Tu Tiên giới, thật   một "luật ngầm"  ngầm thừa nhận. Những  phàm tu bước đầu  tu đạo, thường sẽ ưu tiên gia nhập tông môn đầu tiên họ tiếp xúc.
Lý do  đơn giản đó là tình cảm non nớt dễ cảm động.
  , Thiên linh căn rõ ràng xuất hiện trong phạm vi quản hạt của Thanh Lam Tông, mà tông môn cũng  nhanh chóng ứng biến, giữ bí mật kỹ càng. Vậy mà cuối cùng, vẫn  phòng nổi việc "nhân sâm nhà    heo nhà hàng xóm tới cày mất".
Các trưởng lão Thanh Lam Tông: Không thể nào! Nhất định  thể nào như  !
Không đời nào họ  đen đủi đến thế!
***
Mùng bảy tháng Chín, trời trong khí sáng,  việc đều thuận.
Một chiếc linh thuyền to lớn của Thanh Lam Tông vượt qua vô  đảo nổi, đến trấn Vân Khê đón .
Linh thuyền thả neo giữa biển mây, tựa như một con cá voi khổng lồ lặng lẽ đáp xuống, đổ bóng đen thẫm phủ kín bầu trời. Dân cư trấn Vân Khê đồng loạt ngẩng đầu ngước , ánh mắt thành kính xen lẫn hâm mộ vô bờ.
Thanh Lam Tông cho Tuân Diệu Lăng và bảy   chọn khác một nén nhang thời gian để từ biệt gia đình.
Ngân hà lấp lánh
Mấy hài tử  lớn  nhào  lòng cha ,  như mưa. Cũng  cha nương mắt hoe đỏ, nghẹn ngào   nên lời, cố kìm nén đau thương mà dặn dò con từng câu từng chữ. Lại   thiếu niên mộc mạc thật thà,     gì, chỉ quỳ xuống  cha , dập đầu “cốp cốp” liên tục. Phụ   một bộ dáng gan ruột đứt từng khúc,  đỡ con dậy mà  đành lòng, trông chẳng khác gì tiễn con  chiến trường chứ   là đưa con lên núi tu tiên.
P/S: Bộ   bỏ ngang lâu  nên  nhớ mấy chương  edit cách xưng hô , nếu   đổi   bình luận bên  để  sửa cho khớp nha